“Nước..... Nước......" Những tiếng khàn khàn hầu như không thành tiếng thoát ra từ cổ họng khô cháy của Dranov, đưa tay vồ lấy chiếc cốc ở trước mặt, thậm chí không kịp thốt lên một tiếng cảm ơn, ông ta tu ừng ực, dòng chất lỏng mát rượi đổ qua cổ họng, nó lạnh lẽo, không có hương vị gì, nhưng đối với Dranov mà nói, sự mát mẻ, sự hạnh phúc khi được uống khiến cho ông ta có cảm giác chưa bao giờ được uống thứ gì ngon hơn thế trong đời.
"Cám ơn, vô cùng cám ơn, hai bạn" Đầu óc đã tương đối hồi phục, Dranov cảm kích nói, ông lưu luyến rời tay khỏi chiếc cốc đã cạn đến đáy, hành tinh này không có nước, mặc dù điều kiện làm việc vô cùng nóng bức và oi ả, nhưng mỗi người mỗi ngày chỉ được phối cấp một lượng nước cố định. Nuơcs, ở trong những khu mỏ này cũng đồng nghĩa với sinh mệnh. Có điều hai người mới đến đây là những người làm công tình nguyện, lượng nước được phân phối nhiều hơn của ông ta kha khá, nhưng trong hoàn cảnh khắc nghiệt này, số nước đó còn xa mới có thể thỏa mãn như cầu của một người bình thường, thế nhưng đem phần nước của chính mình xan xẻ cho ông ta hai người bạn mới này cũng đồng thời chia xẻ cơ hội sinh tồn cơ hội với ông, Dranov biết rõ điều đó, và ông thề sẽ không quên.
Trên thực tế, không chỉ có nước, trên hầu hết các phương diện khác của cuộc sống, hai ‘ thợ mỏ’ mới tới này đều hết sức chiếu cố đến Dranov, ví dụ như vừa rồi, ông ta bị một cơn chóng mặt, đúng lúc ông ta gục xuống, hai người bạn mới này đã mạo hiệm việc bị bọn giám công quật roi vào lưng để đến đỡ ông ta đi nghỉ ngơi, cho dù không biết vì sao bọn họ đối xử tốt với bản thân như vậy, dù có hỏi hai người đó cũng không nói, nhưng bất luận như thế nào, ông ta cũng có thể cảm giác được, bọn họ tuyệt đối không có ác ý, điều đó càng khiến ông thêm cảm kích.
Nếu bọn họ có thể đến sớm vài ngày thì tốt quá, ông sẽ không phải chịu khổ nhiều như vậy. Những ngày mới tới đây quả thực là một địa ngục mà bây giờ mỗi khi nghĩ lại ông còn cảm thấy kinh hoàng, đến bây giờ vết thương bên mặt vẫn còn đau buốt mỗi khi cử động, nhưng trên hết là sự ghê tởm và khuất nhục......
"Nếu có một ngày được tự do, mình nhất định sẽ báo đáp họ, những người đã cưu mang mình!"Tự thề với bản thân như thế nhưng đương nhiên. Dranov cũng có thể hiểu được đó chẳng qua là một sự mơ mộng hão huyền mà thôi. Xưa nay chưa từng có ai trốn khỏi cái địa ngục trần gian ở Hyde này? Hai người bạn hảo tâm kia chỉ là người ký hợp đồng làm thuế, có lẽ họ sẽ còn có cơ hội rời khỏi nơi này. Còn ông? Nếu không có hai người bạn hảo tâm hỗ trợ, ông tin rằng mình chẳng thể thể kiên trì được bao lâu, ý niệm tự sát vẫn luôn lớn vởn trong đầu ông, cho dù hiện nay hai người bạn này không ngừng mà chiếu cố lo lắng cho ông, cổ vũ ông, giúp ông giải quyết không ít phiền toái, nhưng Dranov vẫn bi quan cho rằng. Tất cả những điều đó chẳng qua là kéo hài thời hạn chết của ông thêm mấy tháng nữa thôi, sớm hay muộn tử thần cũng sẽ đưa ông rời khỏi nơi này.
" Tốt lắm, đừng nói nhiều như vậy, còn có thể cố gằng không? Nếu có thể thì đứng lên tiếp tục làm việc đi, nếu không ông bạn sẽ bị ăn roi đấy." Vẫn là câu nói ấy đã lặp đi lặp lại suốt mất ngày qua
Dranov những gã đốc công vừa đi vừa vung vẩy ngọn roi da, bất giác ông không lạnh mà run. Nói cũng kỳ quái, hai người bạn mới của ông đều có những điều kiện không giống với bình thường, đám cai ngục dường như rất tốt với họ. Ví dụ nếu là bình thường, những người khác muốn tới dỡ ông ta tạm thời nghỉ ngơi, lập tức đám cai ngục sẽ nổi giận đùng đùng một chút, roi da và giày đinh không ngừng tiếp xúc với lưng họ, nhưng lần này khác, bọn chúng cũng chỉ liếc mắt một cái, rồi lẳng lặng quay đi.
Nhất định đám cai ngục này đã nhận không ít lễ vật, nếu không chúng đã không “hiền lành” đến vậy, nhưng câu hỏi là vì sao hai người đó phải tốn công như thế? ông ta nghĩ thầm.
Vừa mới cố hết sức đứng lên, chưa kịp bước bước nào, đột nhiên một cơn chấn động truyền đến theo các vách hầm, cùng với âm thanh trầm trầm là mặt đất dưới chân rung lên mãnh liệt, Dranov không sao gượng nổi, lại té sấp xuống đất, những tảng đá vụn bắn tung từ nóc hầm rơi lả tả trên người ông ta, những người khác cũng trong hoàn cảnh tương tự, có người ngã lăn ra đất, có người lại chống tay vào tường cố gắng duy trì thăng bằng.
"Địa chấn?" Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Dranov là như vậy, địa chấn là chuyện bình thường, có điều từ khi hành tinh Hyde đến nay, đây là lần đầu tiên ông gặp phải trường hợp này.
" Không đúng." Lại một đợt chấn động nữa truyền tới, lần này Dranov lập tức hiểu ngay đây không phải là địa chấn, bởi vì, những chấn động và âm thanh đều truyền tới từ mặt đất.
Có chuyện gì xảy ra trên kia? Là lún sụt sao? Ông ta hoang mang thầm nghĩ.
"Chạy mau." Trong lúc còn đang hoang mang, hai người bạn mới đã lao đến, mỗi người đỡ một bên tay của Dranov và lôi ông ta chạy về một chỗ an toàn ở góc hầm.
Lúc này hầm lúc này mọi thứ đã loạn hết cả lên, cùng với những đợt chấn động liên tiếp, những khối đá vụn lớn cũng bắt đầu sụp xuống, hệ thống chiếu sáng trong hầm cũng ngừng hoạt động, phạm nhân, công nhân, quản giáo hay cảnh vệ, không ai bảo ai cuống cuồng chạy trốn, người ta chen chúc, xô lấn lẫn nhau, thi thoảng có người bị những khối đã lớn rơi vào, hoặc bị xô ngã xuống, phát ra những tiếng kêu thảm thiết, không chỉ có thể nhiều phạm nhân hung hãn còn thừa cơ hội tập kích đám cảnh vệ xưa nay vẫn tác oai tác phúc, qua ánh sáng mờ mờ của