Một chiếc Siêu Nữ Yêu lướt dọc theo sườn núi, viên phi công cố gắn khống chế thật cẩn thận độ cao và tốc độ, không phải để tránh va phải núi mà chủ yếu là để các thiết bị trinh sát hoạt động có hiệu quả nhất. Lúc này là sáng sớm, dù mặt trời đã lên khá cao nhưng khe núi vẫn bị bao phủ bởi một tầng mây mù mông lung, bay chậm dọc theo hai bên dãy núi cao hun hút này hoàn toàn khôngg phải là một ý hay, chẳng như không gian cơ động cực kỳ hữu hạn mà còn không thể bay lên cao để tránh những vách đá đột ngột xuất hiện trước mắt, đôi khi chỉ chuyển hướng chậm một chút là có thể ô hô ai tai, Siêu Nữ Yêu tuy có màn chắn nhưng về cơ bản nếu toàn thân chiến đấu cơ lao vào vách đá thì màn chắn năng lượng cũng không thể giúp ích gì, cũng giống như chiếc chiến đấu cơ của quân phản loạn mới phát hiện hôm trước, viên phi công tựa hồ còn may mắn thoát ra kịp nên không thấy hài cốt trong đám xác chiến đấu cơ, còn nếu chuyện đó xảy ra bây giờ, ai mà biết được may mắn còn còn lặp lại không....
Cuộc tìm kiếm ở khe núi Brahmaputra đã kéo dài hơn hai mươi ngày, nhưng kết quả là một con số không tròn trĩnh, thậm chí ngay cả chiếc chiến đấu cơ còn lại cũng bặt vô âm tín, nếu từ đầu mọi người còn hừng hực khí thế thì sau một thời gian dài như vậy, trừ khu vực được coi là quan trọng nhất quanh vùng chiếc chiến đấu cơ thứ nhất rơi, các lực lượng tìm kiếm ( Ít nhất là ở bề ngoài) vẫn nỗ lực, các khu vực khác ít nhiều gì đều trở nên lơ là và mất cảnh giác, sự nhiệt tình bị thời gian làm nguội dần, cố gắng một thời gian dài mà không có thành quả, không có bao nhiêu người còn có thể kiên trì.
Tìm được kẻ địch là một chiến công, nhưng nếu không có cái mạng nhỏ của mình thì cũng chẳng có nghĩa gì, nơi này đã được tìm kiếm qua một lần, thậm chí khi đó thời tiết còn tốt hơn bây giờ nhiều, mây mù không có, các lực lượng đổ bộ cũng đã cẩn thận tìm kiếm, nhưng không phát hiện có dấu hiệu gì của chiếc chiến đấu cơ còn lại của quân phản loạn, điều quan trọng hơn là, nơi này cách điểm rơi của chiếc chiến đấu cơ thứ nhất gần hai ngàn km, gần như tiếp cận đầu kia của khe núi Brahmaputra, phi công quân phản loạn trừ phi mọc cánh, nếu không chắc chắn không thể đi được quãng đường dài như thế chỉ trong 20 ngày, trong điều kiện rừng gần như là nguyên sinh, một người một ngày đi khoảng chục km đã là kỳ tích rồi. Còn sử dụng chiến đấu cơ trinh sát? Không thể tin kẻ địch sẽ ngu xuẩn đến như vậy, trên không dày đặc Tỏa Nhãn và chiến đấu cơ tạo thành lưới giám sát dày đặc mà không thu được tín hiệu gì, chẳng nhẽ đối phương bay gần 2000 km mà không một lần vượt cao qua ngọn núi hay sao?
Viên phi công Đế Quốc liếc mắt, hài lòng với lý do của mình, anh chàng điều khiển Siêu Nữ Yêu nâng cao một chút để đến độ cao an toàn. Lượn hai vòng quanh khu vực được chỉ định, anh chàng ghi lại báo cáo kết quả rồi bay đến vị trí trinh sát tiếp theo......
" Không còn âm thanh nữa," Thụy Sâm nhìn chiếc rada chiến thuật loại bỏ túi của mình "Chiến đấu cơ địch đi xa rồi."
" Đợt đầu tiên trong ngày, bọn chúng hành động như một cái máy ấy." Một cô gái thò đầu ra từ cái hang đá nhỏ bên sườn núi, dù đầu tóc có chút rối bù, nhưng vẫn không thể che dấu dung nhan kiều diễm của cô.
" Vài ngày nữa thôi, chúng ta có thể phớt lờ cái quy tắc đó rồi." Thụy Sâm ngẩng đầu nhìn lên phía trên, tuy sương mù khiến anh không nhìn thấy cái gì, nhưng trên khuôn mặt vẫn không dấu được nét hy vọng rạng ngời," Theo bản đồ, chúng ta đã đến rìa khe núi Brahmaputra, trèo qua ngọn núi này, nếu điều kiện thời tiết tốt, có lẽ có thể nhìn thấy điểm dân cư gần đây nhất- Thị trấn Vân Cốc."
" Nhìn cũng chẳng để làm gì, dù sao chúng ta cũng sẽ không đi vào," Sonia khe khẽ thở dài, cô buồn rầu nhìn bộ quần áo bẩn thỉu và nhàu nát. Hai mươi ngày lội bộ, người còn có thể tắm rửa qua loa ở những hồ nước bên đường, nhưng quần áo thì chỉ có một bộ nên không thể giặt được. Dưới khe núi đầy hơi nước, không khí rất ẩm. Giặt xong chẳng có cách nào phơi khô, đương nhiên họ có thể nổi lửa hong quần áo, nhưng trong hoàn cảnh bị lùng bắt ác liệt cẩn thận vẫn tốt hơn, huống hồ trong lúc hong quần áo, nếu vạn nhất xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn cần nhanh chóng rời đi, họ đành phải chọn lựa giữa việc trần truồng hay là mặc quần áo ướt sũng để hành động? Dù chọn cái gì nghe cũng không hay lắm!
Tuy biết rằng trong điều kiện có hạn như hiện nay, muốn giặt giũ quần áo là điều bất khả thi, nhưng đối với một cô gái luôn nhất quán coi trọng sự sạch sẽ là trên hết như Sonia mà nói, cảm giác nhớp nhúa này thật sự là quá không thoải mái.
Không tiến thị trấn Vân Cốc là vì đảm bảo an toàn, bọn họ cũng nghe lén được một số thông tin mà các phi công Đế Quốc ba hoa với nhau trên đường truyền không bảo mật, do đó hai người cũng xác định được một cách tương đối quy mô và phạm vi phong tỏa của Đế Quốc quanh khe núi Brahmaputra, những làng nhỏ trong núi chắc chắn có quân Đế Quốc đồn trú và kiểm tra thường xuyên, mà những ngôi làng đó dân số rất thưa thớt, mọi người đều nhẵn mặt nhau, nếu đột nhiên xuất hiện hai người xa lạ thì đúng làm lạy ông tôi ở bụi này.
Vì thế, bọn họ thà dùng nhiều thời gian hơn để vòng qua các làng đó, tìm cách ra khỏi khe núi để lẫn vào trong các đô thị lớn, ở