“Chuồn đi lâu như vậy, Thụy Sâm, mày vẫn còn biết đường bò được về đến nơi là khá đấy! Hừ hừ, nhìn xem, làm một chuyến du lịch miễn phí đến thủ đô của Đế Quốc, nhìn ngang nhìn dọc cũng chẳng thấy thiếu đi thứ gì! Ai, tao và mày làm một cặp bài trùng lâu như vậy, ấy thế mà những chuyện ly kỳ mạo hiểm lại thêm kết thúc có hậu như thế sao chẳng bao giờ rơi xuống đầu ta thế nhỉ?" Robert Parnell đưa tay ôm ngực làm ra vẻ than trời trách đất.
" Không đúng! Không đúng! Robert, đừng có ngốc thế, may mà chúng ta còn giữ được Phi Luân ở lại đây, bọn họ sao lại có thể không trở lại được? Nhưng nếu cả ba người cùng nhau mất tích, nói không chừng sẽ là một đi không trở lại." Chương Tiểu Tinh cười ngặt nghẽo nhìn ba người vẫn còn đang ôm lấy nhau.
" Đúng! Đúng! Ha ha ha ha....."
" Không đâu, em tin tưởng đội trưởng nhất định sẽ không bỏ chúng ta......"
" Lại còn cô nữa, Jessica, để anh đây thay chị Tiểu Tinh của cô sửa chữa một chút, lần sau nếu bốn người cùng nhau mất tích, vậy chắc chắn tồn tại khả năng không trở về......"
" Muốn chết hả!"
" Oái! Đau quá, chân của tôi......"
" Anne, thằng cha Thụy Sâm này nghe nói còn ghé qua nhà một chuyến, đúng là sướng như tiên, lần sau nếu có cơ hội đến thiên hà New Chen South, chúng ta hay là cũng học bọn họ chơi trò mất tích một lần đi!"
" Xem anh kìa, đầu óc suốt ngày nghĩ những chuyện không đâu vào đâu, còn lâu em mới để cho anh muốn làm gì thì làm, hiểu chưa!"
Khắp con tàu là những tiếng cười đùa, những lời trêu chọc, những ánh mắt rạng rỡ, Thụy Sâm cảm giác như chìm ngập trong sự ấm áp của gia đình, sau biết bao chuyện đã xảy ra, lại một lần trở lại giữa những người thân thiết, cảm giác này, thật sự là hạnh phúc.
Đừng thấy Thụy Sâm, Phi Luân và Sonia đều đeo quân hàm sĩ quan cấp tá, hơn nữa lại còn là những người chỉ huy tối cao của hạm đội, những lúc bình thường, bọn họ cũng chẳng có gì xa cách với mọi người, cùng nhau đùa giỡn, nói cười, trêu chọc, hoàn toàn không làm cái bộ dạng của “xếp” (Đương nhiên, vẻ mặt lạnh như băng của Sonia vẫn thế), dù sao mọi người đều mới chỉ là những chàng trai cô gái đôi mươi, nếu không cũng sẽ không có màn biểu diễn múa của Phi Luân trong buổi liên hoan bên bãi biển ở hành tinh Nam Sơn. Điều này tuy rằng khiến cho một số sỹ quan lớn tuổi không hài lòng cho lắm, họ cho rằng cách hành xử như vậy bất lợi đối với việc bảo vệ uy tín và quyền lực của các cấp chỉ huy, nhưng bởi vì Phi Luân và Thụy Sâm là những chỉ huy tối cao của hạm đội, bọn họ cũng không có cách nào, huống hồ, sự tùy tiện đó cũng chỉ là những lúc bình thường, trong nhiệm vụ, quân lệnh vẫn như sơn, kỷ luật nghiêm minh, tuyệt đối có chút qua loa, đại khái, những người khác cũng đều nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh, tuyệt đối không ỷ lại vào sự thân thiết lúc thường để coi thường chỉ huy, đó là chưa kể đến thái độ thân thiết của những người chỉ huy có tác dụng rất tốt trong việc đoàn kết nội bộ, ngưng tụ sức chiến đấu, cho nên, cho dù có chút ý kiến, những người đó cơ bản là giữ lại trong lòng mà thôi.
" Được rồi! Được rồi! Chúng ta chuồn thôi!" Robert Parnell khoát tay lia lịa với đám người xung quanh, cười to nói " Chàng và nàng xa cách lâu ngày mới gặp, ta tin rằng nhất định sẽ còn có rất nhiều chuyện muốn làm! Đám người chúng ta sẽ không mặt dày ở lại đây cản trở họ chứ nhỉ? Ngày hôm nay phi đội trưởng của hạm đội sẽ hoàn toàn thuộc về sĩ quan tư lệnh, tiểu thư Phi Luân, ngày mai chúng ta sẽ thẩm vấn hắn sau."
Cả đám người tản đi trong tiếng cười rộn rã, sự sung sướng của bọn họ toát ra từ tận đáy lòng, khoảng thời gian trước – khi hai siêu Ace của hạm đội, hai cột trụ của phi đội mất tích, sự bất an thường trực trong lòng mỗi phi công, giờ đây nó tan thành mây khói theo sự trở lại của Thụy Sâm và Sonia, phi đội 9 lại là một con tàu được những đầu máy mạnh kẽ kéo đi.
Hiện nay có thể nói, chỉ có Thụy Sâm và Sonia mới có đủ năng lực và uy vọng để lãnh đạo “trại tập trung của các Ace” này. Robert Parnell mặc dù nắm quyền chỉ huy sau khi Thụy Sâm và Sonia mất tích, nhưng thực ra mà nói cũng không được tốt cho lắm, không phải năng lực của anh chàng có vấn đề, kỳ thật với một siêu Ace nhưng Robert Parnell, đảm nhiệm nhiệm vụ phi đội trưởng tuyệt đối không có vẫn đề gì, thậm chí có thể nói, anh còn xuất sắc hơn đại bộ phận các phi đội trưởng khác trong hạm đội Đồng Minh, lần nào gặp gỡ các vị tướng lĩnh tư lệnh hạm đội đều tìm cách “câu kéo” anh chàng, chỉ cần Robert Parnell gật đầu là được. Nhưng ở phi đội 9 này, mọi người vẫn quen nhìn Robert Parnell như là số 2 của Thụy Sâm, cái anh cần là thời gian và cơ hội để chứng minh bản thân, còn những người khác, Phi Luân tuy rằng cũng là một phi công xuất sắc nhưng cô đã đảm nhiệm việc chỉ huy hạm đội, Chương Tiểu Tinh dù sao cũng là người mới gia nhập đơn vị không bao lâu, mà Jessica, tuổi đời tuổi quân còn quá trẻ cũng quyết định cô không có khả năng chỉ huy toàn bộ phi đội, ít nhất tạm thời là như thế.
Đồng Minh lại sắp có một đợt tác chiến với qua mô chưa từng có, điều này các “tham mưu con” đều đã nhìn ra được, ở thời khắc mấu chốt này, nếu không có sự hiện diện của hai trụ cột chính, đối với hoạt động tác chiến của phi đội 9 người ta đều thấy có chút không yên tâm.
Cũng may, cả hai đều bình an trở về, mọi việc đã qua đi.
Thụy Sâm đã có một ngày tuyệt với như chưa bao giờ tuyệt với hơn!
--------------------------------------------------
" Tình trạng trước mắt cho thấy có những dấu hiệu nguy hiểm, theo những nguồn tin tình báo, quân phản loạn đang chuẩn bị một đợt công kích quy mô lớn, nhưng thời gian, địa điểm hình thức đối với chúng ta vấn còn là dấu hỏi......"
Đây là một phần của bản báo cáo đang đặt trước mặt vị nguyên soái mới của Đế Quốc, ngài Clara Steve, đã cả tháng nay, trong các báo cáo có liên quan đến tình hình chiến sự, những dòng cảnh báo về một cuộc phản công lớn của quân