“Xem ra hình thể của cậu so với tôi cũng tường đương, cho cậu mượn tạm bộ quần áo phi công này nhé…”
“Đây là nút thoát khẩn cấp, nếu khởi động, cả cậu lẫn khoang lái sẽ được bắn ra khỏi thân chiến đấu cơ, khoang lái có dự trữ một lượng nhỏ dưỡng khí, có thể đủ cho cậu sống sót đến khi lược lượng cứu viện đến, khoang lái này cũng dùng như thiết bị nhảy dù khi cậu đang ở trong tầng khí quyền.”
“Đây là nút khống chế vũ khí, để đảm bảo an toàn hiện nay nó đang ở chế độ đóng, nếu không mở nó thì không thể khởi động các loại vũ khí trên Nữ Yêu, muốn tốt thì cậu chớ có mó tay vào.”
“Đây là nút khởi động hệ thống liên lạc trên chiến đấu cơ, dùng nó có thể liên lạc với các chiến đấu cơ khác cũng như với căn cứ, có điều cần chú ý là bán kính liên lạc của nó cũng giới hạn…”
--------------
Thụy Sâm và Văn Tư Sâm thượng úy đang ngồi trên một chiếc “Nữ Yêu” hai người lái chuẩn bị chờ lệnh cất cánh, thượng úy rất nhẫn nại giới thiệu cho Thụy Sâm những điểm cần chú ý, loại “Nữ Yên” hai chỗ ngồi này thường dùng cho việc huấn luyện, khác với loại một người lái thông thường, nó có thêm một khoang lái nữa nằm sau khoang lái chính, cả hai khoang lái đều được trang bị hệ thống điều khiển, thường thì những phi công có kinh nghiệm sẽ ngồi ở khoang phía sau để hướng dẫn và giám sát phi công ngồi trên. Thụy Sâm bây giờ đang ngồi ở khoang lái phía trước, chỗ có tầm nhìn tốt nhất, đối với một “khách du lịch” như cậu mà nói đó là chỗ ngồi tốt nhất, thượng úy ngồi ở khoang sau điều khiển chiến đấu cơ.
Trận cá cược hôm trước không cần nói cũng biết ai là người thắng, kì thực thượng úy cũng là một tay súng cừ khôi, cả hai người bám sát nhau từng điểm một suốt một nửa vòng đầu, có điều khi chỉ còn hai phát nữa là kết thúc, cũng có thể do quá khẩn trương, thượng úy hơi run tay khi bóp cò, sai lầm thực sự không đáng có này khiến cho thắng lợi rơi vào tay Thụy Sâm. Đám người xem trò xung quanh nhảy nhót hoan hô ầm ỹ, gửi đến Thụy Sâm những ánh mắt đầy thân thiện, chỉ phải tội bản thân cậu lại cảm thấy thắc thỏm bất an.
-----------------
Thượng úy lèm bèm một hồi khiến Thụy Sâm hoa mắt chóng mặt rồi cũng nói xong những điều cần chú ý, thực sự thì Thụy Sâm bắt đầu cảm thấy hối hận, nếu biết có cơ hội như thế này thường ngày bỏ thời gian nghịch hệ thống mô phỏng một chút có phải hay không, có điều sau ba tháng đến Cardoso, đến sở tay vào cậu cũng chưa sờ đến, khiến cho lúc này cũng chỉ biết gật đầu bừa, mặc kệ có hiểu những điều thượng úy nói hay không.
Cuối cùng thì Thụy Sâm cũng xác định được một vấn đề, cả quá trình bay tốt nhất là cái gì cũng đừng sờ vào, cứ ngoan ngoãn ngồi trong khoang lái xem phong cảnh là ổn.
“Cầm lấy!” Thượng úy đưa một món đồ cho Thụy Sâm sau khi kết thúc bài giới thiệu, liếc nhìn thì đó là một cái túi lớn, Thụy Sâm ngẩn người ra hỏi lại: “Cái này là…? Dùng để làm gì ạ?”
“Một lúc nữa cậu sẽ biết ngay ấy mà, tin tôi đi, nhất định cậu sẽ dùng đến nó.” Thượng úy cười cười đầy vẻ nham hiểm khiến Thụy Sâm giật mình, có mùi vị của âm mưu, khả năng chuyến “du lịch” của cậu sẽ khó thuận buồm xuôi gió.
----------------------------------
“Cáo Đỏ số một, đường băng đã sẵn sàng.”
“Rõ! Trung tâm!”
Thụy Sâm biết mình sắp được bay lên, bên tai tiếng rít của động cơ càng ngày càng to, hai tay cậu vô ý siết chặt lại với nhau.
Dường như có một bàn tay vô hình xô mạnh vào lưng Thụy Sâm, lực kéo cực mạnh khiến cả người cậu dán chặt vào nghế ngồi, cảnh vật hai bên chạy lùi lại sau với một tốc độ chòng mặt, Thụy Sâm chưa kịp phản ứng thì hai mắt cậu bỗng tối sầm lại, “Nữ Yêu” bay vọt ra khỏi đường băng như một mũi tên, lao vào không gian bao la.
Không hổ danh là chiến đấu cơ vũ trụ, cảm giác quá kích thích, so với nó tàu vận chuyển chẳng qua là món đồ chơi, Thụy Sâm vừa cảm thán vừa cố hết sức điều chỉnh lại cơ thể, có cảm giác như dạ dày đã nhảy lên tận cổ họng, phải gắng gượng lắm cậu mới khiến nó ổn định trở lại.
“Thế nào rồi? Thụy Sâm Nepali Gore, vẫn sống đấy chứ?” Âm thanh của thượng úy vang lên trong tai.
“Cám ơn xếp! Em vẫn ổn!” Thụy Sâm bắt đầu chú ý đến không gian tràn ngập ánh sáng của những vì sao bên ngoài, cả một dải thiên hà bao la hiện ra trước mắt cậu, qua nắp chụp trong suốt của khoang lái, có cảm giác như bản thân cùng những vì sao hợp thành một thể thống nhất, những ngôi sao đang phát sáng long lanh như mời gọi.
“Đẹp quá!” Thụy Sâm cảm thấy chuyến đi này thực đáng đồng tiền bát gạo, trước đây chỉ nhìn qua khung cửa chật hẹp trên các tàu vận tải có bao giờ có được cảm giác như thế này.
“Đúng! Rất đẹp!” Thượng úy nói với vẻ đương nhiên. “Nhưng nếu ngày nào cậu cũng nhìn đi nhìn lại từng ấy thứ, nhìn suốt một hai năm liến, cậu sẽ có cảm giác nhàm chán vô cùng. Được rồi! Nhiệm vụ của chúng ta là cùng Cáo Đỏ số 2 thực hiện việc tuần tra thường lệ, cũng đơn giản thôi, theo thứ tự bắt đầu từ cồng siêu không gian JP1, lần lượt tuần tra qua cả ba cổng, sau đó có thể quay về trạm nghỉ ngơi được rồi.”
“Cáo Đỏ số hai?” Thụy Sâm nhìn phải nhìn trái một hồi, đến lúc đó mới phát hiện một chiếc chiến đấu cơ bám sát phía sau.
“Đúng rồi, Thụy Sâm, đây là lần đầu tiên cậu ngồi chiến đấu cơ phải không?” Thượng úy “thân mật” hỏi.
“Đúng thế, xếp ạ! Thật không ngờ cũng có ngày em được ngồi lên chiến đấu cơ, thật quá hạnh phúc, đa tạ ngài, thượng úy!”
“Ha… ha… ha…! Không cần cám ơn, đây là do cậu nỗ lực dành được.” Thượng úy cười lớn, có điều giọng cười nghe rất quái dị. “Để kỷ niệm lần đầu tiên Thụy Sâm ngồi lên chiến đấu cơ, ta sẽ biển diến cho cậu xem những tính năng tuyệt vời của Nữ Yêu”
“Cái gì… Oa… a… a…” Thụy Sâm còn chưa hiểu thượng úy có ý gì, vừa định hỏi thì chiến đấu cơ đột nhiên lao vọt lên trên, trong khoảng khắc Thụy Sâm chỉ có cảm giác dạ dày, tim phổi như chìm xuống tận dưới bụng, cả vùng ngực như trống rỗng, cực kỳ khó chịu.
Không chờ đến khi cậu kịp phản ứng, chiến đấu cơ quặt gấp sang trái lượn một vòng, tiếp đó là một loạt những động tác xoắn ốc, Thụy Sâm bây giờ mới hiểu cái túi mà thượng úy đưa cho cậu lúc trước để làm gì, không sao chịu nổi, cậu chỉ cố hết sức lôi nó ra chụp lên miệng, ọe một tiếng, thức ăn trào ra từ cổ họng cậu bốc mùi chua loét…
-----------------------
“Ọe… Ặc… Xếp… xếp à…. Ặc…” Lúc này thì Thụy Sâm chẳng còn tâm trạng nào để thưởng thức phong cảnh của Ahl The Mellon nữa, cậu nằm bẹp trên bàn điều khiển, bữa sáng đã phun ra hết từ lâu, thậm chỉ cả mật xanh mật vàng, đến khi không còn gì để nôn nữa, Thụy Sâm càng cảm thấy