Tình Kiếm

Chương 13: Thiên Tinh nan trắc


trước sau

“Đệ đi tìm tỷ tỷ” Hoa Nhược Hư trầm ngâm một lát rồi nói, trong lòng không biết nên nghĩ gì, hắn từng nói qua tiền đủ dùng là được nhưng bây giờ lại phát hiện còn lâu mới đủ. Hơn nữa chính hắn cho tới bây giờ cũng chưa nói sẽ kiếm tiền bằng cách nào, nghĩ đến không khỏi cảm thấy xấu hổ.
“Sư đệ, Thiên Tinh rốt cuộc có lai lịch gì?” Hoa Ngọc Phượng trầm ngâm một chút hỏi, đối với nữ nhân xinh đẹp thần bí khó lường này, nàng vẫn luôn có cảm giác có gì đó không đúng.
“Tỷ ấy, lai lịch của tỷ ấy, nói ra chỉ sợ tỷ không tin” Hoa Nhược Hư do dự một lát, khẩu khí trở nên mơ hồ, trong mắt xuất hiện vài phần mê man, nhỏ giọng nói, “Thực ra cho đến bây giờ, đệ vẫn thường xuyên hoài nghi tất cả những điều này đều không phải là thật, nhưng cảm giác lại quá chân thật”.
“Vậy Thanh Nguyệt tại sao lại biết Thiên Tinh? Chẳng lẽ…..” Hoa Nhược Hư đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hoa Nhược Hư, “Có quan hệ với Tình Kiếm?”
“Tỷ tỷ thoạt nhìn giống như một tiên nữ không nhiễm bụi trần, đệ nghĩ ai nhìn thấy tỷ ấy đều sẽ có cảm giác này” Hoa Nhược Hư khẽ gật đầu, trong giọng nói đầy vẻ si ngốc, “Thực ra bởi vì tỷ tỷ vốn không nên thuộc về thế gian này, tỷ tỷ vốn là tiên tử trên bầu trời, tỷ tỷ trên thực tế chính là kiếm linh của Tình Kiếm, đệ có thể có được thành tựu như bây giờ có thể nói đều bởi vì tỷ tỷ”.
“Kiếm linh? Đó là cái gì?” Hoa ngọc Phượng dù kiến văn uyên bác nhưng cũng chưa từng nghe nói đến kiếm linh này.
“Phượng Nhi, kiếm linh là linh hồn trong kiếm, thực ra đệ cũng không biết nhiều, nhưng tỷ tỷ vẫn luôn tốt với đệ, cho nên chúng ta cũng không cần phải lo lắng nhiều” Hoa Nhược Hư nhỏ giọng nói, ôm chặt lấy Hoa Ngọc Phượng, “Đệ đi tìm tỷ tỷ, tối sẽ trở về”.
“Tỷ tỷ?” Nhìn theo bóng lưng Hoa Nhược Hư, Hoa Ngọc Phượng thở dài thật sâu, cảm giác mẫn cảm của nữ nhân làm cho nàng phát hiện Hoa Nhược Hư có một tình cảm rất kỳ diệu với Hoa Thiên Tinh, tuyệt đối không đơn giản chỉ là tỷ tỷ.
Hoa Thiên Tinh lần này vẫn giống như các lần trước, một mình lẳng lặng ngồi ở trong phòng đợi Hoa Nhược Hư đến. Hoa Nhược Hư mỗi lần muốn tìm nàng thì đều tìm được, dường như nàng cho tới bây giờ đều không rời khỏi nơi đây. Đương nhiên nàng dường như quả thật không rời khỏi nơi đây, bởi vì nàng không cần ăn, cũng có thể không cần ngủ, cũng không muốn ra ngoài chơi như những thiếu nữ trẻ tuổi.
“Tỷ tỷ” Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng xuất hiện trước cửa, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, thật ra trong lòng hắn rất muốn thấy nàng, nhưng hắn lại cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy nàng, cho nên không phải bất đắc dĩ hắn sẽ không đến đây.
“Đệ đệ, nghĩ đến tỷ tỷ thì vào đi, đứng ở cửa làm gì” Hoa Thiên Tinh cười cười, nhất thời Hoa Nhược Hư chỉ cảm thấy hoa mắt. Nụ cười nhẹ nhàng cũng đủ để làm người ta kinh tâm động phách, vẻ xinh đẹp của nàng vốn không thuộc về trần thế, làm cho hắn trong lúc nhất thời trở nên ngây ngốc.
“Hì hì, đệ đệ háo sắc, tỷ tỷ có phải rất đẹp không? Nhìn đệ nhìn đến ngây ngẩn, vẻ ngây ngốc của đệ thật đáng yêu” Hoa Thiên Tinh cười hì hì đi tới, nói ra càng làm Hoa Nhược Hư xấu hổ không thôi.
“Tỷ tỷ…..” Hoa Nhược Hư vừa định nói gì đó đã bị cắt đứt.
“Đệ đệ, trước hết cùng tỷ tỷ ra ngoài chơi, có chuyện gì lát nữa hãy nói” Bàn tay nhỏ bé trắng ngần của Hoa Thiên Tinh nhét vào tay Hoa Nhược Hư, hắn không tự chủ nắm lấy, giữ thật chặt không muốn bỏ ra. Tay của nàng hơi lạnh, nhưng rất mềm mại, trong lòng Hoa Nhược Hư không khỏi cảm thấy khác thường, có chút kích động. Mới tiếp xúc da thịt một chút đã làm hắn vô cùng rung động, cảm giác này dường như hắn chưa bao giờ gặp phải.

“Đi thôi, đệ đệ ngốc” Hoa Thiên Tinh kéo kéo hắn, Hoa Nhược Hư rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần.
Trong thành Kim Lăng, một đôi thiếu niên nam nữ áo trắng nắm tay nhau từ từ đi tới, thiếu niên anh tuấn như ngọc, thiếu nữ càng xinh đẹp tựa thiên tiên. Thiếu nữ còn không ngừng phát ra những tiếng cười yêu kiều. Người đi đường nhìn thấy không khỏi nhìn đôi nam nữ với ánh mắt ghen tị và hâm mộ. Nam nhân hâm mộ thiếu niên kia thật may mắn, có giai nhân xinh đẹp như vậy làm bạn; đồng thời cũng ghen ghét hắn. Mà nữ nhân lại hâm mộ và ghen ghét sắc đẹp của thiếu nữ kia, vẻ xinh đẹp siêu phàm thoát tục này làm các nàng sinh ra một cảm giác tự ti, mặc cảm.
“Tỷ tỷ, tỷ muốn đi đâu chơi?” Sợ rằng tất cả nhân sĩ võ lâm ở Kim Lăng đều không thể nghĩ ra, Hoa Nhược Hư trước đó không lâu vừa mới đoạt lấy thế lực của tứ đại môn phái ở Diệp gia, chưởng môn tục gia đầu tiên của phái Thiếu Lâm, bây giờ lại đang cùng đi dạo phố với một thiếu nữ. Tuy nhiên nếu như bọn họ nhìn thấy Hoa Thiên Tinh cũng cảm thấy điều này rất bình thường, bởi vì không một nam nhân nào có thể chống lại mị lực của nữ tử xinh đẹp đến như vậy.
“Không biết, đi đâu cũng được” Hoa Thiên Tinh thuận miệng nói, hình như không hề để ý đến điều này, đột nhiên mắt sáng lên, “Đệ đệ xem kìa, chuỗi trang sức kia thật đẹp, chúng ta đi tới xem xem!” Nhìn theo tay Hoa Thiên Tinh chỉ, Hoa Nhược Hư nhìn thấy một nhà bán châu báu, Minh Nguyệt châu bảo hành. Trên quầy hàng đang đặt một chuỗi vòng cổ, lóe ra ánh sáng lấp lánh.
“Tỷ tỷ, tỷ thích sao?” Hoa Nhược Hư nhỏ giọng nói, Hoa Thiên Tinh đã kéo hắn tiến vào bên trong hàng chau báu, giương mắt nhìn chằm chằm vào chuỗi vòng cổ.
“Đúng, thật đẹp, đệ đệ, mua tặng tỷ tỷ được không?” Hoa Thiên Tinh yêu kiều cười, trên chưởng quỹ trung niên đã sớm mở mắt ra nhìn chằm chằm vào Hoa Thiên Tinh.
“Chưởng quỹ” Hoa Nhược Hư liên tiếp gọi ba tiếng nhưng tên chưởng quỹ vẫn không lên tiếng, chỉ đang si mê nhìn Hoa Thiên Tinh.
“Chưởng quỹ” Hoa Nhược Hư hét lên, hắn không chịu được ánh mắt của chưởng quỹ đang nhìn Hoa Thiên Tinh, trong tiếng hét có mang theo vài thành chân khí rốt cuộc đã làm tên chưởng quỹ tỉnh lại.
“Công tử, tiểu thư, hai vị muốn mua gì?” Tên chưởng quỹ vẻ mặt ngẩn ngơ, dụi dụi mắt, cuối cùng tin rằng hắn không phải đang nằm mơ.
“Chuỗi vòng cổ này bao nhiêu tiền?” Hoa Nhược Hư thật ra biết mình căn bản không mua nổi, nhưng hỏi một chút có lẽ sau này có thể mua.
“Năm ngàn hai, nếu vị tiểu thư này muốn, có thể tiện nghi một chút” Chưởng quỹ nhìn Hoa Thiên Tinh nói.
“Tỷ tỷ, đệ sau này mua cho tỷ được không?” Hoa Nhược Hư nhỏ giọng nói, có chút xấu hổ.
“Nhưng sau này bị người khác mua thì sao bây giờ?” Hoa Thiên Tinh dường như có vẻ không muốn thế.

“Nhưng, nhưng mà…..” Trong lòng kêu khổ trong lòng, hắn làm sao có nhiều tiền như vậy?
“Hì hì, đệ đệ, tỷ tỷ gạt đệ đó, tỷ tỷ chỉ muốn xem một chút chứ không muốn, chúng ta đi thôi” Trên mặt Hoa Thiên Tinh lộ ra vài phần giảo hoạt, cười hì hì kéo Hoa Nhược Hư đi ra ngoài.
Hoa Nhược Hư khẽ thở phào một hơi, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái, khi hai người rời khỏi tiệm châu báu, có hai ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm theo bọn họ.
“Mai Nhi, vừa rồi ở Minh Nguyệt châu bảo hành nhìn thấy chính là Hoa Nhược Hư sao?” Một giọng nói có chút kinh ngạc, còn có chút hâm mộ, “Thiếu nữ bên cạnh hắn thật đẹp”.
“Quận chúa, chính là hắn, thiếu nữ kia đã xuất hiện mấy lần, chẳng qua vẫn không ai biết tên của nàng ta, rất thần bí” Một giọng nữ dễ nghe khác đáp lời.
“Nàng ta là ai? Chính là Âu Dương Băng Nhi được xưng là đệ nhất

mỹ nữ của võ lâm cũng không đẹp như nàng ta, Hoa Nhược Hư sao có thể biết nàng ta chứ?” Quận chúa thì thào nói.
“Quận chúa, tuyệt sắc mỹ nữ bên cạnh Hoa Nhược Hư rất nhiều, hơn nữa dường như cũng không phải là người bình thường” Mai nhi tiếp lời nói.
Quận chúa trầm ngâm một lúc lâu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Quận chúa, chúng ta chọn hắn sao?” Mai nhi lại hỏi.
“Hoa Nhược Hư quá đa tình, không thể làm việc mà chúng ta muốn làm” Quận chúa từ từ lắc đầu, “Tuy nhiên, có lẽ hắn cũng có tác dụng” Quận chúa dường như còn đang do dự.
Đến tận khi mặt trời lặn về tây, Hoa Thiên Tinh mới cùng Hoa Nhược Hư trở về phòng của nàng.
“Tỷ tỷ, tại sao không đến chỗ đệ? Đệ có thể chuẩn bị một phòng cho một mình tỷ, cũng có thể không để ai quấy rầy tỷ” Hoa Nhược Hư có chút không dám nhìn nàng, nhưng lại càng muốn ngày nào cũng có thể được nhìn thấy nàng.

Đôi mắt đẹp của Hoa Thiên Tinh sáng lên, nhìn lên khuôn mặt Hoa Nhược Hư mấy lần, đột nhiên yêu kiều cười rộ lên.
“Đệ đệ ngốc, đệ càng lúc càng xấu” Hoa Thiên Tinh cúi đầu vào sát tai Hoa Nhược Hư, nhẹ nhàng cười, “Nói cho tỷ tỷ, đệ có phải muốn giấu tỷ tỷ vào một nơi không ai biết không?”
Mặt Hoa Nhược Hư đỏ lên, hơi chột dạ nhìn Hoa Thiên Tinh, trong lòng không khỏi xấu hổ.
“Hì hì, đệ đệ háo sắc, tỷ tỷ không mắc mưu của đệ đâu, tỷ không đến chỗ đệ đâu” Hoa Thiên Tinh vừa nói thì thấy vẻ mặt thất vọng của Hoa Nhược Hư liền đưa tay ra ôm lấy cổ Hoa Nhược Hư để an ủi hắn, khuôn mặt xinh đẹp sát chạm sát vào mặt Hoa Nhược Hư, “Nào, tỷ tỷ cho đệ ôm một cái”.
Hoa Nhược Hư đáng thương đã bị nàng khiến cho không biết làm gì mới tốt, tay vốn đã đưa ra nhưng nghe thấy nửa câu sau của nàng lại dừng lại, dừng trong không trung, là ôm cũng không ổn, mà không ôm cũng không phải.
“Hì hì, đệ đệ còn có thể hôn tỷ tỷ một chút” Hoa Thiên Tinh lại bồi thêm một câu.
“Tỷ tỷ, đệ, đệ…..” Hoa Nhược Hư lúng túng không biết nói gì cho phải.
“Tiểu quỷ nhát gan!” Hoa Thiên Tinh nói thầm một tiếng, mất hứng bỏ tay đang ôm cổ Hoa Nhược Hư ra, Hoa Nhược Hư rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm nhưng lại có chút mất mát.
Hoa Nhược Hư từ chỗ Hoa Thiên Tinh đi ra thì sao đã đầy trời, mặc dù Hoa Nhược Hư bị nàng làm cho choáng váng đầu óc, nhưng lúc đi ra hắn đã tỉnh táo lại.
Lúc mới rời đi, Hoa Thiên Tinh cho hắn một chiếc ấn và một tấm ngân phiếu, theo nàng nói là có thể đến tiền trang lấy tiền, nhưng trên thực tế Hoa Nhược Hư từ đầu đến đuôi chưa từng đề cập đến việc cần tiền.
Nhớ đến lúc ở bên Hoa Thiên Tinh, Hoa Nhược Hư không khỏi cảm thấy hoài nghi, hắn cảm thấy Hoa Thiên Tinh dường như biết rõ trong lòng hắn đang nghĩ gì.
“Đệ đã trở về, Tiểu Tuyết lại đi tìm đệ đó” Vừa vào cửa, Hoa Nhược Hư đã nhìn hắn với vẻ bất đắc dĩ.
Lúc trưa Hoa Nhược Hư thấy Hàm Tuyết sợ hãi như vậy nên đã đưa nàng về phòng lừa nàng ngủ, Hàm Tuyết vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, vẫn còn khá yếu, thấy Hoa Nhược Hư ở bên cạnh nên an tâm hơn, ngủ cũng ngon hơn. Nhưng Hoa Nhược Hư đi chưa được bao lâu, cô bé này đã tỉnh lại, sau đó chạy hết các phòng tìm người, gần như tất các phòng đều bị nàng thăm quan, làm cho Hoa Nhược Hư cũng không có biện pháp gì với nàng.
“Phựng nhi, đây là tỷ tỷ cho đệ, tỷ tỷ nói có thể lấy tiền ở tất cả các tiền trang” Hoa Nhược Hư cười khổ một tiếng, giao những thứ mà Hoa Thiên Tinh đưa cho mình cho Hoa Ngọc Phượng, “Đệ đi xem Tiểu Tuyết”.
Hoa Nhược Hư đi vào đại sảnh, gần như tất cả mọi người ở đây đều thở phào một hơi, bởi vì bọn họ đều bị Hàm Tuyết làm phiền đến sợ.

“Mọi người đi nghỉ sớm một chút đi” Hoa Nhược Hư dở khóc dở cười, Hàm Tuyết bĩu môi ngã xuống ghế, nhìn thấy Hoa Nhược Hư trở về cũng không thèm để ý, xem ra tiểu nha đầu lại tức giận.
Hoa Nhược Hư cũng không nói gì, trực tiếp ôm nàng vào phòng.
“Tiểu Tuyết, đêm nay huynh nhất định sẽ không đi, ngủ sớm một chút đi, muội vẫn chưa khỏe hẳn đâu” Nói ra cũng kỳ quái, y thuật của Hàm Tuyết giỏi như vậy, nhưng ngay cả thân thể mình vẫn không chữa trị cho tốt.
“Thiếu gia toàn lừa Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết không tin thiếu gia” Hàm Tuyết ủy khuất nói.
“Tiểu Tuyết. huynh sẽ không lừa muội, thật mà” Hoa Nhược Hư cởi giày và áo ngoài, ôm Hàm Tuyết chui vào trong chăn, nhỏ giọng nói.
Hàm Tuyết có vẻ hơi xấu hổ, không nói gì nữa, chui đầu vào trong ngực Hoa Nhược Hư.
“Thiếu gia, hôm nay huynh làm Tiểu Tuyết xem những thứ kia, người đó trước khi chết đã trúng phải một chất độc rất lợi hại” Một lát sau Hàm Tuyết ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng lên, yêu kiều nói.
“Tiểu Tuyết, muội biết đó là chất độc gì không?” Hoa Nhược Hư ngẩn người, xem ra chuyện này không nằm ngoài dự đoán của hắn là mấy.
“Cụ thể gọi là gì muội cũng không biết, nhưng chất độc đó phối chế như thế nào thì muội biết, hơn nữa muội cũng có thể giải” Hàm Tuyết động thân, đổi lại tư thế thoải mái hơn, “Loại độc dược này có thể làm cho người mất đi toàn bộ công lực, nhưng phải khi nào vận công mới có thể phát hiện, trước đo rất bình thường. Nhưng những người này phối dược hình như không phải quá tốt, có thêm một loại dược liệu nên khiến cho thi thể nhannh chóng thối nát toàn bộ”.
“Tiểu Tuyết, còn có phát hiện gì khác không?” Hoa Nhược Hư nghĩ nghĩ nói.
“Không có, nhưng thiếu gia, muội nhìn những thứ đó thật đáng sợ” Hàm Tuyết chui vào trong lòng Hoa Nhược Hư làm nũng.
Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng ôm Hàm Tuyết, hô hấp của Hàm Tuyết dần dần trở nên dồn dập, chìm vào giấc ngủ, nhưng trong lòng Hoa Nhược Hư lại đang bắt đầu suy nghĩ.
Hắn nghĩ lại tất cả mọi chuyện gần đây nhất một lần, cuối cùng có một tổng kết sơ lược. Diệp Bất Nhị trà trộn vào Ma Cung, trở thành hộ pháp Ma Cung, sau đó lợi dụng thân phận này liên lạc với Độc Môn, cuối cùng đã khống chế được Độc Môn. Mà lần này Chưởng môn tứ đại môn phái là do bị Diệp Bất Nhị hạ độc từ trước, sau đó ngụy tạo ra hiện trường giả. Nhưng nếu nói như vậy thì võ công độc môn của Chưởng môn tứ đại môn phái còn có người khác biết, bọn họ làm sao mà biết? Chẳng lẽ có quan hệ đến Tiên Cung? Hay là Thần Cung? Mấy tháng trước hắn và Tô Đại Nhi bị tập kích rất có thể là do Diệp Bất Nhị bố trí. Nhưng nếu nói như vậy thì Diệp Bất Nhị và Nam Cung Phi Vân có quan hệ gì? Những lời Phi Nhứ nói có thể tin được hay không?
Hoa Nhược Hư nghĩ tới nghĩ lui phát hiện vẫn không có cách nào phân tích rõ quan hệ giữa các bên.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện