Tình Kiếm

Chương 5: Sơ vi nhân sư


trước sau

Hàm Tuyết nắm chặt tấm chăn, mặt nàng ửng đó, đôi mắt lộ ra vài phần thống khổ, ngọc thể nhỏ gầy xinh xắn của nàng có chút khó có thể thừa nhận sự xâm chiến mặc dù rất ôn nhu nhưng cũng rất mãnh liệt của Hoa Nhược Hư, trong miệng nàng ngẫu nhiên phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều vừa như đau đớn vừa như vui sướng, thân thể mềm mại trần truồng dần dần hiện lên từng giọt mồ hôi.
“Tiểu Tuyết, sao muội lại khóc?” Cuồng phong qua đi, Hoa Nhược Hư ôm chặt lấy thân thể của nàng, đột nhiên hắn phát hiện khóe mắt Hàm Tuyết có vài giọt lệ, trong lòng không khỏi quýnh lên.
“Thiếu gia, Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết chỉ là rất cao hứng” Hàm Tuyết vùi đầu vào trong lòng Hoa Nhược Hư, nhỏ giọng nói, “Tiểu Tuyết rốt cuộc cái gì cũng đều dâng hiến cho thiếu gia”.
“Tiểu Tuyết, muội thật sự là một nha đầu ngốc” Hoa Nhược Hư khẽ thở dài nói, càng ôm chặt thân thể nàng hơn.
“ Người ta rõ ràng rất thông minh mà” Hàm Tuyết có chút bất mãn, nhưng vừa nói đã hạ giọng xuống, ”Thiếu gia, Tiểu Tuyết thật sự rất mệt, muội muốn ngủ, không thể bồi thiếu gia” Nói xong đã nằm lăn ra ngủ.
Mặt trời lên cao quá đầu người, Hoa Nhược Hư rốt cuộc dẫn theo Hàm Tuyết xuất hiện trong đại sảnh, Hàm Tuyết vẫn ra vẻ không có việc gì, nhưng chỉ cần hơi cẩn thận quan sát sẽ phát hiện được bước chân của nàng có chút tập tễnh.
“Tiểu Tuyết, Nhược Hư làm gì muội?” Hoa Phi Mộng tiến lại gần, cười hì hì nhìn Hàm Tuyết hỏi, Hoa Nhược Hư hơi xấu hổ, có chút tức giận trừng mắt nhìn Hoa Phi Hoa, nhưng Hoa Phi Mộng lại coi như không thấy, lại tiếp tục hỏi.
“Thiếu gia đương nhiên rất tốt với muội” Mặt Hàm Tuyết đỏ ửng lên, thì ra tiểu nha đầu này cũng biết thẹn thùng.
“Vậy tối qua huynh ấy làm gì muội?” Hoa Phi Mộng hỏi nhưng mặt cũng đỏ lên.
“Muội, muội không nói được” Hàm Tuyết cả nửa ngày đột nhiên nói ra một câu, “Thì giống như các hôm thiếu gia với tỷ đó” Lập tức mặt Hoa Phi Mộng đỏ ửng lên, không hỏi tiếp nữa, Hoa Nhược Hư thầm cười, nàng đây là tự làm tự chịu.
“Minh chủ, bên ngoài có một thiếu niên nói muốn gặp Minh chủ” Triệu Trường Không vội vã từ bên ngoài đi vào, cuối cùng cũng phá vỡ không khí có chút xấu hổ, có chút buồn cười này.
“Tiểu Tuyết, muội đợi một lát, ta đi ra ngoài xem thế nào” Hoa Nhược Hư có chút không chịu được ánh mắt khác thường của những nữ nhân ở đây đang nhìn mình, đặc biệt là có cả Động Đình tam kiều, ước gì nhanh chóng đi khỏi.
“Thiếu gia, muội cũng muốn đi mà” Hàm Tuyết tiếp tục phát dương phong cách dính người của nàng, bĩu môi làm nũng.
“Được rồi, chúng ta cùng ra ngoài xem sao” Hoa Nhược Hư đáp ứng.
“Nhưng thiếu gia, người ta không khỏe lắm, thiếu gia ôm muội được không?” Hàm Tuyết không muốn tự đi.

“Đều là do thiếu gia, tối hôm qua như vậy…..” Hàm Tuyết nói thêm một câu, nhưng lập tức phát hiện không đúng, vội vàng dừng lại, có chút thẹn thùng vùi đầu vào ngực Hoa Nhược Hư.
Hoa Phi Mộng cười khì khì một tiếng, mấy nàng còn lại cũng cố gắng nhẫn nhịn nhưng mặc đều đỏ bừng lên.
Hoa Nhược Hư rất xấu hổ, vội vàng ôm Hàm Tuyết đi ra ngoài, đến cửa mới thả nàng xuống, nhưng vẫn để nàng dựa vào người mình.
“Tư Mã Mạnh tham kiến sư phụ” Đột nhiên một thiếu niên chạy vội tới, quỳ xuống trước mặt Hoa Nhược Hư.
“Ngươi, này, vị tiểu huynh đệ này, ngươi có phải nhầm người không?” Hoa Nhược Hư lớn như vậy còn không bị người gọi là sư phụ, không khỏi sợ đến mức nhảy dựng lên.
“Sư phụ, ngài không nhận ra đệ tử? Chúng ta trước kia đã gặp nhau một lần, lần đó đệ tử thấy sư phụ người đại phát thần uy đã thề nhất định phải bái người làm thầy. Hôm nay rốt cuộc đã tìm được sư phụ người, xin người thu nhận đệ tử” Tư Mã Mạnh ngẩng đầu, nhìn Hoa Nhược Hư với ánh mắt chờ mong, Hoa Nhược Hư cẩn thận nhìn Tư Mã Mạnh, rốt cuộc cũng nghĩ ra thiếu niên này hắn quả thật đã gặp qua, nhưng đã là chuyện một năm về trước, lần đó hắn mới vừa ra giang hồ chưa lâu.
“Tư Mã huynh, xin mời đứng lên” Hoa Nhược Hư có chút không biết làm sao. “Tại hạ là một người trẻ tuổi, không có gì hết, thật sự không xứng làm sư phụ của người, nếu như Tư Mã huynh không ngại, chúng ta có thể làm bằng hữu”.
“Sư phụ không nhận đệ tử, đệ tử liền không đứng dậy” Tư Mã Mạnh hình như là trái tim bằng thép, trên khuôn mặt đôn hậu của hắn lộ ra vẻ mặt kiên định.
“Này, Tư Mã huynh, ta Hoa Nhược Hư có đức độ gì, mà đáng giá cho ngươi kiên trì như vậy?” Hoa Nhược Hư khẽ thở dài nói.
“Mẫu thân đệ tử từ nhỏ đã dạy đệ tử, chỉ cần chuyện mà mình cảm thấy chính xác nhất định phải làm, đệ tử mặc kệ trong mắt người khác như thế nào, đệ tử chỉ biết mình rất bội phục sư phụ, có thể trở thành đệ tử của sư phụ người là vinh hạnh cũng là nguyện vọng lớn nhất của đệ tử, mong sư phụ thành toàn” Tư Mã Mạnh thật tâm nói.
Hoa Nhược Hư do dự không quyết định được, chuyện như vậy hắn cho tới bây giờ thật không ngờ tới, hắn còn chưa tròn hai mươi tuổi nhưng lại muốn hắn làm sư phụ của một người tuổi tương đương hắn, điều này làm hắn thật sự có chút không cách nào tiếp nhận được, huống chi hắn trên cơ bản không biết gì về Tư Mã Mạnh này.
“Nhược Hư, chẳng lẽ đệ muốn người ta quỳ mãi thế này sao?” Một giọng nói dịu dàng truyền tới, không cần quay đầu lại hắn đã biết là Tây Môn Lâm.
“Lâm tỷ, đệ sao có thể làm sư phụ của người?” Hoa Nhược Hư khẽ thở dài một hơi.
“Có câu đạt giả vi tiên, trước hết với võ công và địa vị của đệ, hoàn toàn đủ tư cách làm một sư phụ tốt, nếu như hắn đã quyết tâm bái đệ làm sư phụ, đệ cần gì phải khổ sở lay chuyển nguyện vọng của người chứ?” Tây Môn Lâm nhẹ giọng nói, nhìn Hoa Nhược Hư với ánh mắt cổ vũ.

“Này, Tư Mã huynh, ngươi đứng lên trước đi” Hoa Nhược Hư vẫn còn có chút khó có thể quyết định.
Tư Mã Mạnh không nói gì, nhưng cũng không đứng dậy, vẫn quỳ trên mặt đất.
“Được rồi, ta trước hết tạm thời đáp ứng nhận ngươi làm đệ tử, nhưng ta có một điều kiện” Hoa Nhược Hư rốt cuộc cũng phải bất đắc dĩ gật đầu.
“Đệ tử tham kiến sư phụ, có gì người cứ phân phó” Tư Mã Mạnh nhất thời mừng vui khôn xiết.
“Ta chỉ tạm thời đồng ý nhận ngươi làm đệ tử, nhưng ta cho người thời gian ba tháng, ba tháng sau nếu như ngươi vẫn còn kiên trì muốn ta làm sư phụ của ngươi, mà ta cũng cho rằng biểu hiện của ngươi trong ba tháng là đủ, ta sẽ chính thức nhận ngươi làm đồ đệ, đến lúc đó chúng ta sẽ cử hành nghi thức nhập môn cho ngươi” Hoa Nhược Hư nghĩ nghĩ rồi nói, theo hắn thấy thì Tư Mã Mạnh có lẽ chỉ là xúc động nhất thời, mặt khác hắn cũng mơ hồ nhớ kỹ Tư Mã Mạnh hình như là đệ tử tục gia của Võ Đang, không biết môn quy của Võ Đang có hạn chế đệ tử bái nhập sư môn khác hay không, cho nên tạm thời nói như vậy, đương nhiên còn một nguyên nhân khác, hắn bây giờ không thể không hoài nghi đối với người đột nhiên đến đây, hắn còn cần thời gian tra xét về Tư Mã Mạnh.
“Sư phụ yên tâm, đệ tử nhất định cố gắng đạt được yêu cầu của người” Tư Mã Mạnh ứng tiếng, ngôn ngữ cử chỉ đã coi mình là đệ tử của Hoa Nhược Hư.
Đôi mắt xinh đẹp của Hàm Tuyết chợt chớp chớp vài cái, vẻ mặt tò mò nhìn Tư Mã Mạnh, đột nhiên trên mặt nàng lộ ra một nụ cười xấu xa.
“Lâm tỷ, tỷ trước hết bố trí chỗ ở cho hắn, nếu

như không còn nơi nào thì có thể cho hắn ở cùng đệ tử Thiếu Lâm” Hoa Nhược Hư trầm ngâm một chút rồi nói với Tây Môn Lâm.
“Đệ yên tâm, tỷ biết nên làm như thế nào” Tây Môn Lâm khẽ gật đầu, dịu dàng nói, nhìn Hoa Nhược Hư với ánh mắt đầy ôn nhu.
“Phượng nhi, tỷ thấy chuyện này như thế nào?” Hoa Nhược Hư đi vào phòng Hoa Ngọc Phượng, Hàm Tuyết bị hắn đẩy sang chỗ Hoa Phi Mộng, mà Tư Mã Mạnh tự nhiên là đi theo Tây Môn Lâm.
“Bây giờ còn rất khó nói, chờ tỷ tra xét hắn đã” Hoa Ngọc Phượng dịu dàng nói, “Còn có, chỗ ở của Nam Cung Phi Vân, tỷ nghĩ đệ bây giờ tốt nhất không muốn đi, bởi vì căn cứ thủ hạ đệ tử truyền lại tin tức, Nam Cung Phi Vân gần đây có điểm không ổn, dường như đang có hành động gì đó, nhưng tin tức bây giờ còn chưa cụ thể cho nên đệ tốt nhất chờ một chút”.
“Đệ chỉ lo lắng cho Tiểu Nguyệt mà thôi, đã lâu không thấy nàng” Hoa Nhược Hư khẽ thở dài một hơi nói, thực ra hắn quan tâm nhất chính là tối hôm đó giữa hắn và Giang Tiểu Nguyệt rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Không cần quá lo lắng, huống chi lo lắng cũng vô dụng, nếu như nàng thật sự gặp chuyện không may thì sợ sớm đã xảy ra, không nằm trong mấy ngày này” Hoa Ngọc Phượng dịu dàng an ủi hắn.
“Chỉ hy vọng như vậy” Hoa Nhược Hư thầm nghĩ, lời Hoa Ngọc Phượng nói cũng có lý.

“Mộng tỷ tỷ, chúng ta đi xem đồ đệ của thiếu gia một chút có được không?” Hai người Hàm Tuyết và Hoa Phi Mộng nói với nhau.
“Muội không đi tìm thiếu gia bảo bối của muội, đi xem đồ đệ của Nhược Hư làm gì?” Hoa Phi Mộng có chút kỳ quái.
“Thiếu gia xấu, lại bỏ muội mà chạy trốn, muội không đi tìm thiếu gia” Hàm Tuyết quệt quệt miệng, rất bất mãn.
“Thật chứ?” Hoa Phi Mộng nhỏ giọng, nói nhỏ vào tai Hàm Tuyết: “Có phải tối qua Nhược Hư làm chuyện không tốt với muội?”
“Không nói với tỷ, có đi hay không, tỷ mà không đi người ta đi một mình” Mặt Hàm Tuyết thoáng đỏ lên, tức giận nhìn Hoa Phi Mộng.
“Đi thì đi, dù sao ta cũng đang nhàm chán, tên vô lại Nhược Hư cả ngày không bồi người ta” Hoa Phi Mộng vừa nói cũng có chút bất mãn.
“Tiểu Tuyết, Phi Mộng, hai muội đến đây làm gì?” Tây Môn Lâm vừa mới bố trí phòng cho Tư Mã Mạnh xong, đang chuẩn bị rời đi nhưng lại phát hiện hai người Hàm Tuyết và Hoa Phi Mộng đi tới, không khỏi kinh ngạc hỏi.
“Lâm tỷ, là Tiểu Tuyết nói muốn xem đồ đệ mà Nhược Hư thu, muội và Tiểu Tuyết liền đi tới” Hoa Phi Mộng vội vàng nói, trong nháy mắt đã bán đứng nha đầu Hàm Tuyết.
Lúc hai người bọn họ nói chuyện, Hàm Tuyết đã đi vào phòng, Tư Mã Mạnh thấy có người đi vào, vội vàng đi ra nghênh đón.
“Kính chào cô nương...” Tư Mã Mạnh rất cung kính, bởi vì hắn vừa rồi nhìn thấy Hàm Tuyết được Hoa Nhược Hư ôm.
“Hì hì, mau tới bái kiến sư nương” Hàm Tuyết cười hì hì, rất hứng thú nhìn Tư Mã Mạnh.
“Sư nương?” Tư Mã Mạnh ngẩn ra, “Cô nương là Hoa đại tiểu thư?” Tư Mã Mạnh chỉ biết thê tử của Hoa Nhược Hư là Hoa Ngọc Loan, nên mới hỏi như vậy.
“Ngươi quản nhiều làm gì, ngươi chỉ cần gọi ta là sư nương là được, ta nói cho ngươi, thiếu gia sủng ái ta nhất” Hàm Tuyết không nghĩ qua là mình đã nói lỡ miệng, Hoa Nhược Hư là thiếu gia của nàng.
“Nhưng mà, nhưng mà, cô nương là nha hoàn của sư phụ, ta gọi cô nương là sư nương, sư phụ có mắng ta không?” Trên khuôn mặt đôn hậu của Tư Mã Mạnh xuất hiện vài phần khó xử, “Chẳng may sư phụ tức giận không thu ta làm đệ tử, vậy ta phải làm sao bây giờ?”
“Ngươi, ta nói cho ngươi, ngươi không gọi ta là sư nương, ta làm thiếu gia không thu ngươi làm đồ đệ” Hàm Tuyết nhăn nhăn cái mũi, có chút tức giận hừ một tiếng.
“Nhưng, nhưng mà” Tư Mã Mạnh vẫn còn có chút do dự.

“A Mạnh, ta thấy ngươi cứ gọi Tiểu Tuyết là sư nương đi, sau đó nịnh nọt một chút vị tiểu sư nương này, đến lúc đó sư phụ của ngươi sẽ dạy ngươi võ công” Trên mặt Tây Môn Lâm lộ ra nụ cười.
“Tiểu Tuyết, nhanh như vậy đã muốn gả cho Nhược Hư, xem ra tối qua Nhược Hư rất tốt với muội” Hoa Phi Mộng chạy đến bên cạnh Hàm Tuyết, nói nhỏ với nàng.
“Đệ tử tham kiến, tham kiến tiểu, tiểu sư nương” Tư Mã Mạnh xem ra rất không tình nguyện, nhưng vẫn hành đại lễ.
“Sư nương là sư nương, chứ gọi tiểu sư nương là sao” Hàm Tuyết có vẻ rất bất mãn.
“Tiểu, tiểu sư nương, đệ tử, đệ tử chỉ cảm thấy tuổi của người nhỏ, cho nên mới gọi người là tiểu sư nương” Tư Mã Mạnh cuối cùng vẫn không nói dối, do dự một lát rồi thành thật trả lời.
“Tiểu Tuyết, ta thấy tiểu sư nương cũng được mà, miễn cho người khác nghĩ đến muội là một lão thái bà” Hoa Phi Mộng cười hì hì nói.
“Như vậy, gọi ta là tiểu sư nương, không phải là nói cho người khác ta là tiểu lão bà sao” Hàm Tuyết lẩm bẩm nói.
“Sợ cái gì, mọi người đều nói thê không bằng thiếp mà, tiểu lão bà tốt nhất, muội có thể Nhược Hư sủng ái muội nhiều như vậy mà” Hoa Phi Mộng ra vẻ hâm mộ nhìn Hàm Tuyết.
“Tỷ cũng không phải tiểu lão bà sao” Hàm Tuyết bĩu môi, “Người ta không làm tiểu lão bà, thiếu gia có nhiều tiểu lão bà, muội làm tiểu nha hoàn tốt hơn”.
“Tiểu Tuyết, Phi Mộng, hai người các muội không nên chơi đùa ở đây, A Mạnh ngàn dặm đến đây, các muội để hắn nghỉ một chút đi” Tây Môn Lâm có chút dở khóc dở cười, Hoa Phi Mộng và Hàm Tuyết ở cùng một chỗ đúng là lắm chuyện.
“Muội đi tìm thiếu gia” Hàm Tuyết vừa nói trên mặt lại hiện ra nụ cười ngọt ngào, nghĩ đến thiếu gia yêu dấu, nàng luôn cảm thấy cao hứng.
“Nhớ sau này thấy ta phải gọi ta là sư nương” Trước khi đi, Hàm Tuyết lại dặn Tư Mã Mạnh một câu.
“Tuân mệnh, tiểu sư nương” Tư Mã Mạnh vẫn như cũ gọi Hàm Tuyết là tiểu sư nương.
“Không biết còn có ai muốn ta gọi là sư nương” Nhìn mấy người Hàm Tuyết rời đi, Tư Mã Mạnh có chút đau đầu, hắn không nghĩ ra được rằng một thiếu nữ xinh đẹp nhỏ tuổi hơn hắn, nhưng lại là sư nương của hắn, nhưng hắn cũng không nghĩ đến đây vốn là hắn tự tìm đến, ai bảo hắn muốn tới bái Hoa Nhược Hư làm sư phụ?
Hoa Nhược Hư đang chuẩn bị đi đến chỗ Hoa Ngọc Loan, mỗi ngày hắn đều có thói quen đến gặp nàng, thuận tiện hỏi ý kiến của Hoa Ngọc Loan về chuyện hắn thu đồ đệ. Nhưng mới đi chưa được mấy bước, phía trước đã có người ngăn hắn lại, Phi Nhứ xuất hiện trước mặt hắn, nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện