Hoa Nhược Hư cước bộ ngày càng gấp, hắn cảm giác được có vô số ánh mắt đang giám thị mình, cũng như những tiếng hô hấp rất nhỏ. Hiển nhiên có rất nhiều người đang ẩn tàng trong bụi cỏ, trong lòng hắn càng lúc càng cảm thấy bất an.
Tô Đại Nhi tâm thần bỗng nhiên chấn động, tựa hồ trong lòng cảm giác được cái gì đó, nhanh chóng ngẩng đầu; ánh mắt dõi về phương xa. Nơi đây, có ba bóng người trước sau nhanh chóng thẳng hướng này chạy tới. Đi đầu là một người mặc áo trắng, mặc dù không nhìn rõ diện mạo nhưng nàng có thể khẳng định đây chính là Hoa Nhược Hư.
“Nếu Nhược Hư ca ca đã tới đây, vậy giao cho huynh ấy” Tô Đại Nhi thở nhẹ một hơi, nàng vốn dĩ không muốn Hoa Nhược Hư nhúng tay, nhưng bây giờ mắt thấy hắn đang đến, ngược lại khiến tâm tình thả lỏng, có lẽ là một loại trốn tránh bất đắc dĩ.
Hoa Nhược Hư mắt thấy hai ngườiTô Đại Nhi cùng Thánh Nữ Thần Cung, các nàng tất nhiên là nổi bật nhất trong đám người. Người phía sau hắn cũng nhanh chóng liếc mắt quan sát, trong lòng có cảm giác buồn bực, bởi hắn không hề rõ tình huống bây giờ.
Mùi máu tươi theo gió thoảng tới, Hoa Nhược Hư cũng đã gần tới nơi, rốt cục hắn nhìn thấy thi thể đầy đất, trong lòng không khỏi phát lạnh. Đương nhiên không phải hắn sợ hãi, loại tràng diện đầy máu này cũng không phải hắn chưa từng thấy, hơn nữa chính hắn còn tự tay làm ra một tràng diện giống thế này. Chỉ là khi nhìn thấy cảnh tượng thi thể nằm dải rác đầy trên mặt đất này, trong lòng có chút lo lắng không yên.
Giang Thanh Nguyệt si ngốc nhìn thấy tình lang càng lúc càng tới gần, trong lòng dâng nên một tư vị khó tả, nhưng cũng vô cùng mềm yếu. Nàng vừa rồi tự tay giết hơn trăm tên đệ tử Thần Cung không hề có chút nương tay hay mềm lòng, nhưng khi nhìn thấy tình lang này thì nàng bỗng cảm thấy vô cùng mềm yếu.
Diệp Bất Nhị lạnh lùng nhìn Hoa Nhược Hư càng lúc càng tới gần, trong lòng vô cùng căm tức. Hắn có một loại dự cảm mơ hồ, kế hoạch của mình sẽ bị Hoa Nhược Hư phá hỏng. Âu Dương Kiếm Bình có chút vui mừng, mà Cát Vân Tường nhìn thấy Tôn Vân Nhạn phía sau Hoa Nhược Hư thì ngẩn ra một chút rồi ánh mắt bỗng trở lên phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Hoa Nhược Hư, chỉ là Hoa Nhược Hư không hề cảm giác thấy.
Hoa Nhược Hư đã tiến vào giữa sân, phía sau, Lưu Vân cùng Tôn Vân Nhạn cũng đã đuổi tới.
“Đại Nhi, Thanh tỷ”. Hoa Nhược Hư khẽ cúi đầu bắt chuyện cùng hai nàng, sắc mặt đột nhiên kịch biến “Du Du, Du Du!” hắn nhìn thấy Tuyết Du Du đang bị hôn mê.
“Đem Du Du đưa ta!” Hoa Nhược Hư nhanh chóng đoạt lấy Tuyết Du Du đã bị ngất đi nằm trong tay thánh nữ Thần cung. Một tay ôm chặt lấy nàng, một tay nhanh chóng dán lên sau lưng nàng, từng dòng chân khí cuồn cuồn không ngừng được truyền vào.
“Thanh tỷ, Du Du sao lại bị như vậy?” Hoa Nhược Hư một mặt liệu thương cho Tuyết Du Du, một mặt quay sang hỏi Giang Thanh Nguyệt.
“Nam Cung Phi Vân phản bội, Du Du do hắn đánh lén mà bị thương” Tiếp lời không phải là Giang Thanh Nguyệt mà chính là Thánh Nữ.
Hoa Nhược Hư không hỏi tiếp, ánh mắt lạnh như băng quét về phía Nam Cung Phi Vân cách đó không xa. Nam Cung Phi Vân cảm giác dường như có hai lưỡi đao vô cùng sắc bén xuyên thẳng vào tim, khiến thân hình có chút run rẩy.
“Hoa đại ca, Du Du liệu có chết không?” Thanh âm kiều diễm của Tuyết Du Du đang nằm trong lồng ngực của Nhược Hư yếu ớt vang lên, nhưng trong lúc vô ý phát xuất ra phong tình vạn chủng.
“Ngốc quá, nàng sẽ khỏe thôi, sao có thể chết được, nàng mà chết thì sao có thể gặp ta được?” Sắc mặt lạnh lùng của Hoa Nhược Hư lúc này nhanh chóng lại tràn đầy ôn nhu, hắn cúi đầu nhìn Tuyết Du Du trong lồng ngực mình, sắc mặt nàng lúc này đã tái nhợt khiến hắn không khỏi thống khổ trong lòng.
“Hoa đại ca, Du Du còn tưởng rằng từ nay về sau không còn gặp được huynh nữa” Tuyết Du Du trong mắt tràn đầy vui sướng, nét mặt cũng hồng hào đôi chút. Đột nhiên, nàng ho mạnh vài tiếng, thổ ra một ngụm tiên huyết.
“Du Du!” Hoa Nhược Hư cực kì kinh hãi, hoảng sợ; chỉ là cũng không nghe thấy thanh âm của Tuyết Du Du vang lên, nàng đã tiếp tục hôn mê.
“Không được, ta muốn dẫn Du Du đi tìm tiểu Tuyết, tiểu Tuyết nhất định sẽ có biện pháp” Hoa Nhược Hư thầm nghĩ, gắt gao ôm chặt thân thể mềm mại trong lòng, toan cất bước dời đi.
Trong lòng hắn lúc này vô cùng lo lắng, Tô Đại Nhi và Giang Thanh Nguyệt lúc này cũng đã bị hắn bỏ sang một bên, trong lòng hắn lúc này tựa hồ chỉ có Tuyết Du Du.
“Hoa công tử định như vậy mà đi sao?” Diệp Bất Nhị rốt cục không nhịn được nữa đã lên tiếng. Không riêng gì hắn, Nam Cung Phi Vân cùng bốn gã trưởng lão Thần Cung cũng đã ngăn lại. Trước khi Hoa Nhược Hư tới bốn người này vẫn đặt mình ở ngoài cuộc với ý đồ ngư ông đắc lợi; chỉ là bây giờ đã không giống lúc trước. Người nào cũng biết một khi Tuyết Du Du ở bên Hoa Nhược Hư thì sẽ trở thành một trợ thủ đắc lực của hắn, đến lúc đó đối với bất cứ ai thì đây cũng là một sự uy hiếp không nhỏ.
Thiên Tinh Minh của Hoa Nhược Hư gần đây thanh thế ngày càng cao, nếu có một Tuyết Du Du gia nhập thì khác gì hổ được chắp thêm cánh. Đây cũng là kết quả mà Diệp Bất Nhị cũng như Nam Cung Phi Vân không muốn sảy ra, bởi vậy lúc này bọn họ phối hợp hết sức ăn ý.
“Tránh ra?” Hoa Nhược Hư lạnh lùng quát lên. “Thương”, một tiếng vang lên, Tình Kiếm xuất vỏ. Hoa Nhược Hư tay trái ôm Tuyết Du Du, tay phải nắm chặt Tình Kiếm, lúc nào cũng có thể ra tay.
“Hoa lang, ta đến giúp chàng” Giang Thanh Nguyệt lắc mình một cái đã tới bên Hoa Nhược Hư, thấp giọng nói. Bên này, Thánh Nữ cũng ôm Cung Nhã Thiến đi tới bên cạnh Hoa Nhược Hư, xem ra nàng muốn cùng Hoa Nhược Hư phá vây.
“Hoa Nhược Hư, vô số những thi thể này đều là kiệt tác của yêu nữ Tuyết Du Du kia, nếu ngươi muốn che chở cho yêu như này thì chúng ta cũng không khách khí” Cát Vân Tường bộ dạng chính khí lẫm lẫm lên tiếng. Chỉ là hắn vẫn đứng phía sau Diệp Bất Nhị, tuy hắn hận Hoa Nhược Hư tới thấu xương, nhưng hắn cũng không phải kẻ ngu, hắn biết rõ không phải đối thủ của Hoa Nhược Hư, hơn nữa hắn cũng không muốn bước lên để thành kia ngắm.
Tình Kiếm chi Du Du!
Hoa Nhược Hư không có thời gian nói nhảm cùng hắn, kiếm trong tay rung lên vẻ thành một đạo kiếm quang chói mắt chiếu sáng cả một vùng trời đêm. Kiếm thế nhẹ nhàng nhưng cũng vô cùng nhanh chóng hướng phía Nam Cung Phi Vân cùng Diệp Bất Nhị hai người đánh tới. Đối với Du Du lòng đau như cắt, đối với Nam Cung Phi Vân là thống hận vô cùng. Một kiếm này xử ra như nước chảy mây trôi.
Thánh Nữ Thần Cung cũng không làm khó dễ, tay khẽ phất lên, một đạo chưởng phong sắc bén cũng đồng thời phách về phía bốn đại trưởng lão Thần Cung.
Mắt thấy thế kiếm của Hoa Nhược Hư sắp tới, Nam Cung Phi Vân sắc mặt có chút biến đổi, hai tay vận chuyển cùng hoa lên một nửa vòng tròn, tức thì thế kiếm của Hoa Nhược Hư bỗng nhiên đột ngột chuyển hướng toàn bộ sang Diệp Bất Nhị. Tô Đại Nhi sắc mặt khẽ biến đổi, nàng quay đầu lại nhìn về phía Nam Cung Hiên Viên thì phát hiện ra thần sắc hắn có chút mất tự nhiên.
Diệp Bất Nhị trong lòng thầm chửi Nam Cung Phi Vân, chẳng qua hắn lâm nguy bất loạn, không chút bối rối song chưởng hoành ngang đánh ra, tại hư không phách lên trên tình kiếm của Hoa Nhược Hư một chưởng mà mượn lực bắn ra. Thân thể Diệp Bất Nhị vọt ra sau tới mười trượng, tránh thoát một chiêu này của Hoa Nhược Hư. sau đó hắn đứng yên tại đó, bộ dạng có vẻ khá nhàn nhã. Từ đó có thể thấy được sự chênh lệch của Nam Cung Phi Vân và Diệp Bất Nhị. Nam Cung Phi