Hoa Phi Mộng sờ sờ hai má, ngẩn ngơ ngồi bên bàn trang điểm, trong thâm tâm có chút hối tiếc. Biến cố của Thần Cung đương nhiên nàng đã biết, chỉ là đối với nàng cũng không có ảnh hưởng gì, nàng bây giờ chỉ khó chịu bởi mấy ngày nay Hoa Nhược Hư rất ít bồi tiếp nàng.
Ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, nàng quay đầu lại thì đập vào mắt cính là thần tình thiểu não của tiểu nha đầu Hàm Tuyết.
“Tiểu Tuyết, Nhược Hư không có ở đây, muội không cần tìm”. Hoa Phi Mộng mắt thấy Hàm Tuyết chẩn bị gõ cửa, thật ra mọi người trong Thiên Tinh Minh đều biết Hàm Tuyết có một sự ỷ lại rất lớn vào Hoa Nhược Hư, tựa hồ chỉ cần một lát không thấy hắn thì cả người cũng thấy khó chịu.
“Muội không phải tới đây tìm thiếu gia, thiếu gia đã ra ngoài mà không mang muội đi cùng”. Hàm Tuyết bĩu môi, vẻ mặt lộ rõ vẻ bất mãn. Nàng chính là một nữ tử điển hình khi tất cả các cảm giác đều được thể hiện qua gương mặt.
“Tiểu Tuyết, muội tìm tỷ tố khố cũng vô dụng thôi, Nhược Hư bây giờ cũng không hề để ý tới tỷ”. Trên mặt Hoa Phi Mộng cũng lộ rõ sự cô đơn, trong lòng cũng vô cùng bất đắc dĩ. Hồng nhan bên người Hoa Nhược Hư quả thực rất nhiều, nàng cũng không thể quá phận mà yêu cầu Hoa Nhược Hư phải ở bên nàng mỗi ngày.
“Không phải, Mộng tỷ tỷ, muội tới tìm người chỉ là để giải khuây thôi, thiếu gia không có ở đây, chúng ta phải tự tìm cách giải khuây”. Hàm Tuyết tiếp tục bĩu môi, đầu hơi cúi rồi thì thầm một câu “Thiếu gia xấu xa…..không thèm quan tâm.”
Tư Mã Mạnh vừa tới đại sảnh đã bị Hàm Tuyết cùng Hoa Phi Mộng ngăn cản.
“Tham kiến tiểu sư nương!” Tư Mã Mạnh cúi đầu chào, bộ dạng có vẻ rất không tình nguyện.
“Hì hì, được rồi, được rồi”. Hàm Tuyết nghe Tư Mã Mạnh gọi nàng như vậy nên rất cao hứng. Tư Mã Mạnh sau khi hành lễ xong chuẩn bị dời đi, chỉ là vừa xoay người bước đi đã bị Hàm Tuyết gọi giật lại.
Hàm Tuyết bỗng nảy ra một ý nghĩ, nàng liền bảo Tư Mã Mạnh làm người hầu của nàng. Vào lúc Hoa Nhược Hư tay trong tay cùng với Hoa Thiên Tinh đi dạo trong thành Kim Lăng thì Hàm Tuyết, Hoa Phi Mộng còn có Tư Mã Mạnh cũng đã đi dạo trong thành Kim Lăng. Tư Mã Mạnh đi sau hai người mà kêu khổ không ngừng, vẻ mặt nhăn nhó như vừa nhai phải một quả mướp đắng vậy.
“A Mạnh, ngươi đi mua giúp ta một chút dược liệu, chúng ta về trước, không chờ ngươi”. Hàm Tuyết nhanh chóng lấy ra từ trong tay áo một danh sách dược liệu cần mua đưa cho Tư Mã Mạnh rồi kéo Hoa Phi Mộng cười hì hì rời đi. Bộ dạng của nàng bây giờ thoạt nhìn rất vui vẻ, dường như đang rất thỏa mãn với cảm giác được làm sư nương của kẻ khác, đặc biệt là sai khiến một đồ đệ tuổi còn lớn hơn nàng một chút.
Tư Mã Mạnh sau khi mua đầy đủ các dược liệu trong bản danh sách Hàm Tuyết đưa không thiếu thứ gì đang chuẩn bị dời đi, đột nhiên bả vai bị người khác chụp nhẹ lên.
“Đây có phải Tư Mã công tử không? Không cần quay đầu lại, cho ngươi xem qua vật này”. Âm thanh trầm thấp phía sau vang lên khiến Tư Mã Mạnh không khỏi cả kinh, hắn muốn quay đầu lại nhưng lại phát hiện không cách nào quay lại được.
"Đưa tay ra, nhớ kỹ, nếu nhìn lén những thứ này của chủ nhân, thì tiểu nha đầu Hàn Tuyết đi cùng với ngươi sẽ mất mạng!" Thanh âm vẫn trầm thấp như vậy, nhưng lời nói ra lại làm cho Tư Mã Mạnh có cảm giác rét run.
Phiêu Hương tửu lâu.
“Đệ đệ, tỷ tỷ về trước. À, đệ đệ phải ngoan ngoãn ăn hết thức ăn trên bàn, nếu không tỷ tỷ sẽ tức giận đó”. Hoa Thiên Tinh cười vang, bộ dạng rất vui vẻ.
“Tỷ tỷ, đệ đưa tỷ về”. Hoa Nhược Hư có cảm giác lưu luyến không muốn rời xa.
“Không cần tiễn, tỷ tỷ tự về được, đệ đệ phải nghe lời đó”. Hoa Thiên Tinh cười hì hì, rồi đột nhiên hôn đánh chụt một cái lên má Hoa Nhược Hư, rồi cứ để hắn ngẩn người ra như thế mà rời đi.
“Lâm tỷ, chúng ta trở về thôi”. Nhìn theo hướng Hoa Thiên Tinh rời đi, Hoa Nhược Hư thất thần một lúc mới dần dần hồi phục tinh thần. Tây Môn Lâm khẽ cười một tiếng, một bóng người quen thuộc đang hiện ra trong tầm mắt của nàng.
“A Mạnh!” Tây Môn Lâm khẽ hô lên. Tư Mã Mạnh giật mình, bộ dạng thất kinh.
“Sư phụ, sao ngài lại ở đây?” Nhìn thấy Hoa Nhược Hư bên cạnh Tây Môn Lâm, Tư Mã Mạnh khẽ biến sắc, có chút mất tự nhiên.
“A Mạnh, ngươi làm gì ở đây?” Tây Môn Lâm khẽ nhíu mày hỏi.
“Tiểu sư nương sai đệ tử mua giúp nàng một chút dược liệu”. Tư Mã Mạnh lấy ra bao dược liệu, cúi đầu hồi đáp.
“Tiểu sư nương?” Hoa Nhược Hư mơ hồ, muốn hỏi tiếp.
“Tốt, ngươi mau trở về đi”. Tây Môn Lâm khẽ cười, Tư Mã Mạnh khẽ dạ một tiếng vội vàng xoay người dời đi.
Nhìn theo bóng lưng của Tư Mã Mạnh, Tây Môn Lâm nhịn không nổi cười phá lên, nụ cười khiến thiên địa cùng biến sắc, Hoa Nhược Hư cũng do thế mà ngẩn ngơ. Từ trước hắn chưa từng thấy nàng cười như vậy, hóa ra khi nàng cười rộ lên như vậy quả thực vô cùng xinh đẹp.
Tây Môn Lâm đột nhiên cảm thấy có vẻ không đúng; không chỉ có Hoa Nhược Hư mà bên cạnh còn rất nhiều ánh mắt đang chăm chú nhìn nàng. Nàng vội vàng ngưng lại không cười nữa, nhanh chóng khôi phục lại bộ dạng lạnh lùng.
“Nhược Hư, đệ nhất định muốn biết tiểu sư nương a Mạnh gọi là ai sao?” Hai người sóng vai bước đi, Tây Môn Lâm quả thực không nhịn nổi tiếp tục cười. Mặc dù nàng không chính mắt nhìn thấy cảnh Hàm Tuyết ép Tư Mã Mạnh gọi nàng là sư nương nhưng chỉ tưởng tượng qua cũng đủ để phì cười.
“Không phải là tiểu Tuyết chứ?” Hoa Nhược Hư cười khổ. Theo phóng đoán của hắn thì chỉ có tiểu Tuyết mới sai hắn đi mua dược liệu, hơn nữa Hàm Tuyết dường như ngày càng trái tính, muốn bắt Tư Mã Mạnh gọi là sư nương thì cũng chỉ có nàng mới có thể.
“Có vẻ đệ rất hiểu tiểu Tuyết.” Tây Môn Lâm khẽ cười.
“Tiểu Tuyết vì đệ mà chịu rất nhiều khổ cực, đáng tiếc là đến bây giờ đệ vẫn chưa thể chăm sóc tốt cho nàng”. Hoa Nhược Hư than nhẹ một tiếng, có chút áy náy.
“Tiểu Tuyết làm nhiều điều như vậy, cũng là mong đệ có thể sủng ái nàng thêm một chút, chỉ là đệ không hề để nàng trong lòng. Tỷ nghĩ nàng vẫn như trước kia có thể làm tất cả mọi chuyện vì đệ.” Giọng Tây Môn Lâm vô cùng ôn nhu “Yên tâm đi, tiểu Tuyết sẽ không trách đệ đâu.”
“Lâm tỷ, tỷ trách đệ sao?” Hoa Nhược Hư trầm mặc một lát rồi đột nhiên hỏi.
“Mặc dù tỷ coi trọng quãng thời gian ở dưới đáy vực kia nhưng đối với cuộc sống hiện tại tỷ vẫn thích hơn”. Tây Môn Lâm khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng nói. Nàng đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Hoa Nhược Hư; sau khi thoát khỏi đáy vực kia, Hoa Nhược Hư cũng không dành bao nhiêu thời gian để bồi tiếp nàng, hơn nữa quan hệ giữa hai người vẫn rất mơ hồ. Hoa Nhược Hư rất tín nhiệm nàng, thậm chí còn vượt qua mấy người Hoa Phi Mộng. Nhưng, trên thực tế thì quan hệ giữa hai người không hề thân mật tới mực như thế, còn kém nhất nhiều so với quan hệ giữa Hoa Nhược Hư và Hoa Phi Mộng.
“Lâm tỷ, mấy ngày nay may nhờ có tỷ giúp ta quản lý Thiên Tinh Minh, bằng không bây giờ có lẽ Thiên Tinh Minh đã loạn lên rồi”. Hoa Nhược Hư lời nói đầy cảm kích.
“Nhược Hư, mặc kệ về sau thế nào, chúng ta vẫn là người một nhà, biết chứ?” Tây Môn Lâm trầm ngâm một lát rồi lên tiếng. Trong tâm Hoa Nhược Hư chấn động, ánh mắt như đuốc nhìn Tây Môn Lâm nhưng vẻ mặt của nàng vẫn rất bình tĩnh, nhìn không ra có gì khác thường.
“Về đến nhà, kỳ thực từ khi Giác Viễn Thiền Sư qua đời, tất cả mọi người đều rất khổ