Vừa từ chỗ Hoa Thiên Tinh trở về, bước vào phòng, Hoa Nhược Hư ngẩn người ra – có người đang chờ hắn trong phòng.
“Diệp cô nương, cô tìm ta có chuyện gì sao?” Hoa Nhược Hư tuy đã đoán ra là chuyện gì nhưng vẫn giả bộ hỏi, kỳ thực hắn nắm chắc Diệp Vũ Ảnh vì chuyện Diệp Bất Nhị mà tới.
“Hoa công tử, ta…..ta muốn xin công tử một việc.” Sắc mặt Diệp Vũ Ảnh vô cùng tiều tụy, còn có chút tái nhợt.
“Diệp cô nương, mời nói, nếu giúp được ta sẽ tận lực đáp ứng cô nương.” Nét mặt Hoa Nhược Hư vô cùng bình tĩnh; chứng kiến bộ dạng hiện giờ của Diệp Vũ Ảnh hắn không biết là nàng đáng thương hay đáng trách đây.
“Hoa công tử, công tử có thể mở cho cha ta một con đường sống không?” Diệp Vũ Ảnh cúi đầu, nhỏ giọng nói. Nói xong, nàng nhanh chóng ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy hi vọng nhìn chằm chằm vào Hoa Nhược Hư, ánh mắt như tro tàn của nàng lúc này xuất hiện vài tia thần quang lưu chuyển, như thể cố tìm một tia sáng cuối đường hầm.
“Diệp cô nương, nhớ trước kia cô hơn một lần đã từng nói với ta nên dốc sức cho võ lâm chính đạo, nhưng hiện giờ ta muốn hỏi cô nương, liệu lệnh tôn làm việc có hợp với tôn chỉ của võ lâm chính đạo hay không?” Hoa Nhược Hữ khẽ lắc đầu, “Ta cũng không biết rõ Diệp cô nương thế nào, ta cũng không dám nói bừa quy kết cô nương và lệnh tôn giống nhau. Nếu Diệp cô nương vẫn còn làm theo các quan niệm của mình thì người đầu tiên cô nương đối phó chắc chắn sẽ là lệnh tôn.”
Diệp Vũ Ảnh nét mặt buồn bã, bước vài bước, nhìn dõi ra phía cửa sổ, ánh mắt tràn ngập sự mê mang, bất lực.
“Từ nhỏ đến lớn, bất kể là sư phụ hay cha ta đều dạy ta làm người luôn phải một lòng một dạ giữ gìn võ lâm chính nghĩa. Ta vẫn theo lời dạy của họ mà làm, ta nghĩ rằng mình đã thực hiện rất tốt, chưa hề có nửa điểm tư tâm; nhưng mà, cha ta cũng nói rằng đây không hẳn là bổn ý của ông. Ông ấy sợ ta sẽ trở thành một người trong ngoài bất nhất, nói một đằng làm một nẻo, nên mới không nói cho ta, ông chỉ làm bộ trước mặt ta mà thôi.” Diệp Vũ Ảnh tự giễu chính mình “Ta biết cha ta đã làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng dù sao đó cũng là cha ta, là thân nhân duy nhất của ta. Cho dù thế nào đi chăng nữa ông ấy vẫn là cha ta, ta vẫn là con gái của ông ấy – ai cũng không thể thay đổi chuyện này. Công tử nói ta có thể làm cái gì đây?”
Hoa Nhược Hư cũng lâm vào trầm mặc, vừa rồi hắn lại nghĩ tới Giác Viễn Thiền Sư; kỳ thực trên đời này có mấy ai có thể đại nghĩa diệt thân đây? Giác Viễn Thiền Sư không thể, cho nên ông ta mới trốn tránh, giao nhiệm vụ này cho đồ đệ của mình. Ngay cả Giác Viễn Thiền Sư cũng không thể thì sao hắn có thể yêu cầu Diệp Vũ Ảnh đối phó lại cha ruột của mình đây.”
“Khi ta biết được tất cả các việc cha làm, khiến hàng ngày ta cảm thấy mình đang bị dày vò trong địa ngục vậy, ta cảm thấy vô cùng thống khổ. Cha ta muốn ta giúp ông nhưng ta không thật sự không làm được.” Diệp Vũ Ảnh u oán nói “Ta cảm thấy sống thế này quá khổ sở, không chừng chết đi lại là một cách giải thoát, sẽ không còn phiền não gì nữa.”
“Thật ra những chuyện này đều không có quan hệ gì đến cô, đây cũng không phải lỗi của cô, cô hà tất phải hành hạ mình như vậy?” Hoa Nhược Hư không nhìn được đành thở dài một tiếng. Kỳ thực từ dáng vẻ tiều tụy của Diệp Vũ Ảnh, hắn có thể thấy được mấy ngày qua nàng khổ sở thế nào; lại nói, nàng thực sự không hề sai, nếu có sai thì người đó phải là phụ thân nàng.
“Nhưng ta cũng không thể trơ mắt ra nhìn ta mình chết được, ta không thể!” Diệp Vũ Ảnh òa khóc, nhào tới ôm chầm lấy Hoa Nhược Hư; Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng đỡ thấy người nàng, nhưng hắn cũng không biết nên khuyên nhủ nàng thế nào cho phải. Nhiều khi im lặng mới là lựa chọn tốt nhất.
Diệp Vũ Ảnh khóc như để vơi đi nỗi ấm ức, đau đớn trong lòng trong mấy ngày nay. Sau một khắc, tiếng khóc nhỏ dần, bắt đầu dừng lại.
“Cảm ơn Hoa công tử, Vũ Ảnh về phòng trước, công tử cũng không cần vì Vũ Ảnh mà làm khó chính mình.” Diệp Vũ Ảnh tách khỏi người Hoa Nhược Hư, trên mặt đỏ bừng, vừa nói xong nàng đã vội vã chạy đi.
Diệp Vũ Ảnh vừa chạy ra cửa thì thiếu chút nữa đã đụng vào người đang đến – chính là Phương Hiệp. Diệp Vũ Ảnh mặt lại đỏ hơn vài phần.
“A, Diệp cô…..” Phương Hiệp mới kịp nói hai chữ thì đã dừng lại vì Diệp Vũ Ảnh đã vội vã chạy mất.
Phương Hiệp nhìn bóng nàng có chút nghi hoặc, rồi bất đắc dĩ khẽ lắc đầu.
“Hoa huynh, ta có chuyện muốn thương lượng cùng huynh.” Phương Hiệp tới đây chính là để tìm Hoa Nhược Hư, nên vừa bước vào đã nói thẳng vào vấn đề “Là về chuyện của Côn Lôn.”
“Mời Phượng huynh nói.” Hoa Nhược Hư gật đầu, mời Phương Hiệp ngồi xuống.
“Thật ra, ta nghĩ Hoa huynh chắc cũng đã rõ, đệ tử các phái đều là nghe theo mệnh lệnh của Chưởng môn, nhưng quyết định của Chưởng môn chưa chắc đã là nguyện vọng của họ.” Phương Hiệp trầm ngâm một chút rồi nói “Ta ở Côn Lôn đã được một thời gian, nên cũng có một chút hiểu biết về đệ tử của Côn Lôn. Bọn họ luôn biết giữ mình, không muốn tranh phách võ lâm, bởi vậy ta nghĩ bọn họ bây giờ vì mệnh lệnh của sư huynh nên mới không thể gia nhập Chính Nghĩa liên minh, thậm chí vì Chính Nghĩa liên minh mà làm một số chuyện thương thiên hại lý.”
“Phương huynh hi vọng ta có thể buông tha cho bọn họ?” Hoa Nhược Hư khẽ cười.
“Ta chỉ muốn tạo cho các đệ tử vô tội này một cơ hội.” Phương Hiệp khẽ gật đầu, nói.
“Thật ra, Phương huynh có thể lựa chọn một biện pháp rất tốt.” Hoa Nhược Hư trầm ngâm một chút, nói: “Theo ta được biết, tôn sư hay cũng chính là tiền nhiệm Chưởng môn rất hy vọng Phương huynh có thể đứng ra đảm nhiệm chức Chưởng môn của Côn Lôn, chỉ là do nhiều lý do khiến cho chức Chưởng môn này rơi vào tay Cát Vân Tường. Nhưng Cát Vân Tường này lại ngang nhiên bỏ rơi lệnh sư tỷ - Tôn cô nương, mà Tôn cô nương vốn là nữ nhi của tiền nhiệm Chưởng môn. Tôn Chưởng môn có địa vị rất lớn trong lòng các đệ tử Côn Lôn, nói như vậy, hành động của Cát Vân Tường đã khiến cho rất nhiều người bất mãn.
“Ý của Hoa huynh là?” Phương Hiệp cau mày.
“Theo lẽ thường, Tôn Chưởng môn hẳn sẽ không mất sớm như vậy được, nếu như Tôn Chưởng môn không chết thì chức vị Chưởng môn cũng sẽ không rơi vào tay Cát Vân Tường; do đó chúng ta có lý do để hoài nghi Cát Vân Tường động tay động chân.” Hoa Nhược Hư nói tiếp “Bởi vậy, Phương huynh chỉ cần chọn thời điểm thích hợp tuyên bố việc Cát Vân Tường mưu hại Tôn Chưởng môn để cướp lấy chức Chưởng môn, thì ta tin tưởng tất cả đệ tử Côn Lôn sẽ ủng hộ huynh lên thay Cát Vân Tường.”
“Hoa huynh, ta không nghĩ rằng mình sẽ làm Chưởng môn.” Phương Hiệp cười khổ, rồi nói “Hơn nữa, cho dù sư huynh có không làm Chưởng môn nữa thì theo lý mà nói người có tư cách đảm nhiệm chức Chưởng môn này nhất chính là sư tỷ, vì nàng là con duy nhất của sư phụ.”
“Phương huynh, vấn đề hiện tại không phải việc huynh muốn hay không muốn, chẳng lẽ huynh trơ mắt nhìn Cát Vân Tường đem đệ tử Côn Lôn tiến vào tử địa.” Hoa Nhược Hư lắc đầu nói “Về phần lệnh sư tỷ, thân phận hiện giờ của nàng không thể đảm nhiệm chức vị Chưởng môn.”
“Thân phận hiện giờ của sư tỷ ta?” Phương Hiệp nhướng mày, sắc