“ Vị…..vị công tử này, ngài nói…..nói cô nương nào?” Tên lùn vận đồ đen kia giọng nơm nớp lo sợ, mắt liếc tới thanh kiếm đang gác trên cô, thân thể run lên bần bật.
“Không muốn chết thì nói mau!” Biểu tình Hoa Nhược Hư vô cùng lãnh khốc, Âu Dương Băng Nhi bị mất tích, hơn nữa lại vừa nghe hài người nghị luận khiến trong lòng hắn có cảm giác khó chịu, bất an. Tất cả điều này làm hắn có chút mất lý trí.
“Thưa, thưa công tử, chuyện không liên quan tới chúng ta, là đàn chủ, đàn chủ sai chúng ta làm”. Tên lùn kia khiếp đảm nói, đây chính là điển hình của loại người gan thỏ đế.
“Các ngươi có phải người của Tiên Cung không? Đàn chủ các ngươi nói là Phong Tòng Vân?”Hoa Nhược Hư nhìn y phục hai người này cùng nhóm người Tiên cung hồi sáng giống nhua như đúc, hơn nữa khi hai người nói chuyện có nhắc tới “Cung” khiến điều đầu tiên hắn nghĩ tới chính là Tiên Cung.
“Thưa công tử, chúng ta đúng là đệ tử Tiên Cung, đàn chủ chính là Phong Tòng Vân”. Lần này hắn trả lời nhanh chóng, trôi chảy hơn rất nhiều.
“Lúc nãy các ngươi nói vị cô nương kia đã bị các ngươi đưa đến chỗ Phong Tòng Vân? Phong Tòng Vân đang ở đâu?” Thanh âm Hoa Nhược Hư lạnh như băng, hừ một tiếng. Nhưng trong lòng càng thêm lo lắng.
“Nơi đây chính là phân đàn ngoài thành Kim Lăng của Tiên Cung, phân đàn phía ngoài Kim Lăng này từ ngõ nhỏ đi ra ngoài, rẽ trái đi thêm mười trượng có thể nhìn thấy, đàn chủ cũng đang ở bên trong”. Lần này tới lượt tên người cao đáp, hắn vừa rứt lời thì Hoa Nhược Hư cũng đã biến mất.
Hai người bỗng nhiên cảm thấy trước ngực mát lạnh dần dần chuyển sang đau nhói, xoay người về phía sau, ánh mắt không cam tâm.
“Ngươi nói không giữ lời!” Nói xong lời này hai người đổ gục xuống đất, không có tiếng động. Người ra tay chính là Âu Dương Lan.
“Phong Tòng Vân đang ở đâu?” Hoa Nhược Hư nhanh chóng tiến tới cửa lớn của phân đàn ngoài thành Kim Lăng của Tiên Cung, trực tiếp xông vào. Với võ công hiện nay của hắn thì ngay cả Phong Tòng Vân cũng không thể ngăn cản, chứ không cần nói tới mấy đệ tử bình thường của Tiên Cung; bàn tay túm lấy một đệ tử Tiên Cung, lạnh giọng hỏi.
“Đàn chủ đang, đang ở bên trong!” Tên đệ tử kia đã sớm bị dọa cho chết khiếp, lấy tay chỉ vào bên trong, sau đó bị ném ngã xuống mặt đất.
Hoa Nhược Hư nhanh chóng chạy vào bên trong, một cước đạp toang cửa phòng Phong Tòng Vân, trước mắt hiện ra một cảnh tượng khiến hắn thất kinh.
Phong Tòng Vân nằm trong vũng máu, đã không còn thở, nhưng trong phòng lại chỉ có một mình Phong Tòng Vân, không hề nhìn thấy bóng dáng Âu Dương Băng Nhi.
“Ngươi…..ngươi giết đàn chủ!” Một người hoảng sợ kinh hô, sau đó đột nhiên xoay người chạy ra bên ngoài.
“Đàn chủ chết rồi!” Đệ tử Tiên Cung bên ngoài hô to lên.
Mấy tháng gần đây, Tiên Cung như mặt trời giữa trưa bỗng nhiên thụ thương nghiêm trọng, Phân đàn ngoài thành Kim Lăng của Tiên Cung bị hủy, kể cả đàn chủ Phong Tòng Vân cùng hơn trăm người đều chết, duy nhất có một người sống sót bởi hôm đó hắn không có mặt trong phân đàn. Tại lúc sự việc sảy ra, minh chủ Thiên Tinh Minh Hoa Nhược Hư có chút xô sát nhỏ với Tiên Cung, ngay đêm hôm đó đã ra tay tàn sát đệ tử Tiên Cung.
Tin tức này truyền khai, cơ hồ ai cũng có dự cảm giang hồ lại bắt đầu nổi sóng lớn. Bởi ai cũng biết Phong Tòng Vân vốn là nhị công tử của Phong gia trong tứ đại thế gia. Tứ đại thế gia và Hoa Nhược Hư luôn có cách nhìn không đồng nhất, bây giờ Hoa Nhược Hư cư nhiên giết Phong Tòng Vân, tứ đại thế gia chắc chắn sẽ không bỏ qua. Hơn nữa Phong Tòng Vân lại là đàn chủ một phân đàn của Tiên Cung, nên chắc chắn Tiên Cung sẽ xuất đầu vì họ Phong này. Tiên Cung hiện nay thế rất mạnh có xu thế trở thành đệ nhất môn phái trên giang hồ, nhưng Thiên Tinh Minh thực lực cũng không kém; hai thế thức lớn này đối đầu nhau, sẽ phát sinh ra chuyện gì không ai có thể đoán trước.
Hoa Nhược Hư nghe được tin tức này là lúc hắn đã trở lại Kim Lăng, cách thời điểm phân đàn Tiên Cung gặp chuyện đã được ba ngày. Ba ngày trước, sau khi hắn nhìn thấy Phong Tòng Vân đã chết cũng không hề lập tức rời đi mà ở lại trong phòng tìm tòi một hồi, phát hiện được một chiếc khăn lụa, được Âu Dương Lan chứng nhận đây chính là của Âu Dương Băng Nhi. Mà hắn sau khi tóm lây một để tử Tiên Cung tra hỏi biết được trước khi hắn đến thì đã rời đi, cái chết của Phong Tòng Vân là do Âu Dương Băng Nhi gây ra? Hắn thật sự không dám tưởng tượng, đương nhiên Phong Tòng Vân chét thế nào hắn cũng không hiểu.
Trên thực tế, đệ tử Tiên Cung không có mấy người chết trong tay hắn, chẳng qua những lời đồn trên giang hồ này hắn cũng không muốn phản bác. Theo hắn đoán, nếu phân đàn ngoài thành Kim Lăng quả thật bị hủy, toàn bộ đệ tử trong phân đàn đều chết hết thì rất có thể là do phái Tuyết Sơn hạ thủ. Tiên Cung dám ra tay với đại tiểu thư của họ, Tuyết Sơn trả thù cũng là việc hết sức bình thường.
Hôm qua, hắn dẫn đoàn người phái Tuyết Sơn đến mộ phần của Âu Dương Kiếm Bình, vốn hắn mời mọi người ở lại Thiên Tinh Minh, nhưng bọn họ không đồng ý, tự đi tìm một khách điếm để trọ, hắn cũng không thể cưỡng cầu. Phái Tuyết Sơn lúc này đang rất bi phẫn, Chưởng môn của họ bị ngộ hại, con gái của Chưởng môn mất tích, sống chết không rõ; đây quả là một đả kích trầm trọng đối với phái Tuyết Sơn.
Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng vuốt ve đầu tuyết điêu đang nằm trong lồng ngực. Sau khi Âu Dương Băng Nhi mất tích, đầu tuyết điêu này đều ở cạnh Hoa Nhược Hư không có ý định rời đi, bởi vậy Âu Dương Lan và Âu Dương Chỉ cũng đành để tuyết điêu ở lại bên Hoa Nhược Hư, có lẽ đây cũng là một hoài niệm mà Âu Dương Băng Nhi lưu lại cho hắn.
Sau khi Âu Dương Băng Nhi gặp chuyện không may, Hoa Nhược Hư nhận thấy rất rõ cảm tình của mình đành cho Âu Dương Băng Nhi. Mặc dù mới gặp nàng hai lần, nhưng nụ cười ấy, khuôn mặt ấy, hắn đã không thể nào quên; trước kia hắn chưa từng thấy qua cảm giác này.
Hoa Nhược Hư khẽ thở dài một hơi rồi đứng dậy, có một tuyết sắc giai nhân đang đứng bên cửa, chính là Hoa Ngọc Phượng, nàng đã đến đây được một lát.
“Phượng nhi, có phải là vẫn chưa tìm được?” Hoa Nhược Hư có chút thất vọng.
“Tiên cung mặc dù khua chiêng gõ trống đi thu đệ tử khắp nơi, nhưng từ sau khi tổng đàn Tiên Cung tại Lạc Dương biến mất cũng không tìm thấy nơi tọa lạc của tổng đàn mới”. Hoa Ngọc Phượng lắc đầu, ủ ê nói: “Hơn nữa, cũng không biết tại sao, trong Kim Lăng không hề thấy đệ tử Tiên Cung hoạt động”.
“Phượng nhi, tỷ có biết ai là cung chủ Tiên Cung không?” Hoa Nhược Hư trầm mặc một hồi, cúi đầu nói.
Hoa Ngọc Phượng lắc đầu, nhìn đầu tuyết điêu đang nằm trong lòng Hoa Nhược Hư, ánh mắt nàng có chút khác lạ.
“Sư đệ, Âu Dương Băng Nhi thật sự quan trọng vậy sao?” Hoa Ngọc Phượng u uất nói.
“Phượng nhi, đệ chỉ hi vọng nàng ta có thể bình an vô sự”. Sắc mặt Hoa Nhược Hư có chút mất tự nhiên, trầm ngâm một lát rồi cúi đầu nói.
Phi Nhứ đã bỏ đi, nàng nói nàng không xứng với Hoa Nhược Hư, cũng không muốn làm tăng thêm phiền toái cho hắn, nên đã lựa chọn rời đi. Nàng nói mấy tháng được ở cùng Hoa Nhược Hư là quãng thời gian hạnh phúc nhất đời của nàng, ông