Tình Kiếm

Chương 15: Thần cung thánh nữ


trước sau

“Thuộc hạ đối với Cung chủ luôn trung thành tận tâm, có nhật nguyệt làm chứng!” Nam Cung Hiên Viên trầm giọng nói.
“Cung chủ, thuộc hạ cũng tuyệt đối tin tưởng Nam Cung trưởng lão sẽ không làm những chuyện như vậy”. Lộ Vân Trường cũng lên tiếng.
“Hy vọng là như vậy!” Tô Đại Nhi hừ nhẹ một tiếng, “Chẳng qua, còn xin Nam Cung trưởng lão kể lại cho ta những điều ngươi biết về Nam Cung Phi Vân, ta muốn biết vị ca ca nhiều năm không biết tới này là người thế nào”.
“Thuộc hạ tuân mệnh!” Nam Cung Hiên Viên thấp giọng nói, hắn phát hiện càng ngày hắn càng không hiểu thấu đứa con gái này.
Ba ngày trôi qua, vẫn không có bất cứ tin tức gì về đứa trẻ, tim Hoa Nhược Hư như bị bóp nghẹt, lòng nóng như lửa đốt, nhưng Hoa Ngọc Loan đã trấn tĩnh lại rất nhiều, không còn xúc động mãnh liệt như trước. Mọi người đều đã chia nhau ra đi tìm, Hoa Nhược Hư lại có cảm giác tựa hồ như có vô số kẻ thù đang đứng trong bóng tối nhìn chằm chằm Thiên Tinh Minh, hắn không thể để bọn họ tùy tiện tách ra, tránh xảy ra những việc ngoài ý muốn.
Lại qua vài ngày nữa, vẫn không có tin tức của đứa trẻ; mà Thiếu Lâm, Vũ Đương, Nga Mi và Thanh Thành đều truyền đến tin tức, vài ngày trước bọn họ cũng bị công kích với mức độ khác nhau, tạo ra thương vong nhất định, nhưng địch nhân là ai, bọn họ không hề biết.
Sắc mặt Hoa Nhược Hư ngưng trọng, khoảng thời gian gần đây có rất nhiều chuyện liên tiếp phát sinh, đã nói cho hắn biết một hồi mưa bão lại sắp tới!
“Sư đệ, chúng ta đã tìm được Hồng Nguyệt Nhi”. Hoa Ngọc Phượng vội vã tiến vào.
“Cô ta đang ở đâu? Bảo bảo đâu?” Hoa Nhược Như đứng bật dậy, vội vàng hỏi.
“Chúng ta chỉ phát hiện được một mình nàng, hiện giờ nàng ta đang ở trong một am ni cô ngoài thành Kim Lăng, ngoại trừ nàng ta không phát hiện bất cứ kẻ nào. Đệ tử phát hiện ra nàng không dám vọng động nên hiện giờ vẫn chưa làm kinh động đến nàng ta”.
“Phượng nhi, chúng ta đi xem!” Hoa Nhược Hư thoáng suy nghĩ rồi nói.
Bộ dạng Hồng Nguyệt Nhi bây giờ khá tiều tụy, ánh mắt mê mang, khi nàng nhìn thấy Hoa Nhược Hư cùng Hoa Ngọc Phượng cũng không hề có chút ngạc nhiên, tựa hồ nàng đã sớm biết bọn họ sẽ tới.
“Hồng cô nương, lệnh tỷ đâu?” Hoa Nhược Hư quan sát bốn phía, đây chỉ là một am ni cô nhỏ đã cũ nát, ở đây không có hương khói, cũng không thấy ni cô.
“Hoa công tử, đại tỷ không ở cùng ta, nếu Hoa công tử muốn tìm đại tỷ, sợ rằng phải thất vọng rồi”. Hồng Nguyệt Nhi thản nhiên nói.
“Nguyệt nhi, sao cô lại đột nhiên rời Thiên Tinh Minh?” Giọng Hoa Ngọc Phượng đầy nhu hòa.

“Đó cũng không phải nhà của ta, rời đi là chuyện rất bình thường”. Hồng Nguyệt Nhi vẫn giữ một bộ dạng bất cần, dửng dưng.
“Nguyệt nhi, ta nghĩ mấy ngày qua, chúng ta cũng không làm gì có lỗi với tỷ muội các cô”. Hoa Ngọc Phượng trầm ngâm một lúc, nói.
“Đương nhiên, tất cả mọi người trong Thiên Tinh Minh đối xử với chúng ta rất tốt, Nguyệt nhi cũng rất cảm kích các ngươi”. Vẫn với bộ dạng dửng dưng, Hồng Nguyệt Nhi nói.
“Nguyệt nhi, mặc kệ là nguyên nhân gì, chỉ cần bây giờ cô nói cho ta biết đứa bé đang ở đâu, mọi chuyện khác chúng ta không để ý”. Hoa Ngọc Phượng khẽ thở dài một hơi.
“Đứa bé? Đứa bé nào?” Hồng Nguyệt Nhi lần này giật mình, ngẩn người ra.
“Nguyệt Nhi, cô cũng rất thích đứa bé cơ mà, chẳng lẽ cô nhẫn tâm để nó xảy ra chuyện hay sao?” Hoa Ngọc Phượng cúi đầu nói, “Cho dù cô có không hài lòng gì với chúng ta, cũng không nên làm thương tổn đứa bé, nó không có tội”.
“Cái gì? Ngươi nói là bảo bảo xảy ra chuyện?” Hồng Nguyệt Nhi kinh hô, nhìn bộ dạng của nàng, tựa hồ là hoàn toàn không biết chuyện này.
“Nguyệt nhi, sau khi không nhìn thấy cô và Tâm Tĩnh thì bảo bảo cũng biến mất, chẳng lẽ cô thật sự không biết?” Hoa Ngọc Phượng kinh ngạc, nhưng nhìn bộ dạng Hồng Nguyệt Nhi không giống với đang giả vờ.
“Ta, ta thật sự không biết, sao có thể vậy, bảo bảo sao lại biến mất? các ngươi có nhiều người như vậy, sao lại không nhìn thấy?” Hồng Nguyệt Nhi lắc đầu, mấy ngày nay nàng đều tới đùa với đứa nhỏ này, rất có cảm tình với nó.
“Vậy sao cô lại đột nhiên rời đi?” Hoa Nhược Hư cố nén tức giận, trầm giọng hỏi.
“Ta, ta không thể nói”. Hồng Nguyệt Nhi do dự hồi lâu, cũng không nói ra nguyên nhân.
“Nguyệt Nhi, cô có biết cô làm như vậy là hại chết bảo bảo rồi đó!” Hoa Ngọc Phượng cảm thấy thất vọng khi mình rèn sắt không thành, tức giận hô lên.
“Ta thật sự không muốn bảo bảo gặp chuyện, thực sự không muốn”. Sắc mặt Hồng Nguyệt Nhi tái đi, thân hình run rẩy, trong nội tâm dường như đang đấu tranh kịch liệt.
“Phượng nhi, đừng mong chờ cô ta nói cái gì, trước tiên mang cô ta trở về đã, rồi hỏi sau”. Hoa Nhược Hư nói xong chuẩn bị ra tay.

“Không, ta không thể trở về”. Hồng Nguyệt Nhi van nài.
“Sợ rằng không thể do cô quyết định!” Hoa Nhược Hư cười nhạt, thân thể chợt lóe đã tới bên người Hồng Nguyệt Nhi, điểm huyệt, tóm lấy nàng.
“Phượng nhi, đi thôi!” Hoa Nhược Hư nắm lấy Hồng Nguyệt Nhi, xoay người chuẩn bị trở về.
“Hoa công tử, van ngươi hãy thả ta ra, thật sự ta không thể trở về”. Hồng Nguyệt Nhi vẫn cúi đầu cầu xin, chỉ có điều Hoa Nhược Hư không hề động tâm.
“Đứng lại!” Một tiếng kêu thanh thúy vang lên, Hoa Nhược Hư dừng bước, xoay người về phía phát ra âm thanh.
Một tố y nữ tử xa lạ đang đứng cách đây khoảng mười trượng, nữ tử này mặc một thân y phục nữ ni, mái tóc dài tung bay, khuôn mặt thanh lệ thoát tục, khiến không thể nhìn rõ tuổi của nàng, trên người tỏa ra một mị lực khác thường.
“Xin hỏi cô nương có gì chỉ giáo?” Hoa Nhược Như nhạt giọng hỏi.
“Đường đường nam tử hán lại khi phụ một cô gái yếu nhược, các hạ không cảm thấy thẹn sao?” Trên mặt tố y nữ tử có chút tức giận, đôi mặt đẹp nhìn chằm chằm Hoa Nhược Hư.
“Cô nương không hiểu rõ nguyên do bên trong, xin cô nương đừng xen vào việc của người khác”. Hoa Nhược Hư cũng không muốn nhiều lời giải thích, nói xong lời này liền xoay người tiếp tục rời đi. Hoa Ngọc Phượng ngưng thần quan sát tố y nữ tử này một lát, mắt thấy Hoa Nhược Hư đã đi xa, mới cất bước đuổi theo. Tố y nữ tử kia vốn định đuổi theo, nhưng đột nhiên dừng lại, nét mặt vô cùng kinh ngạc.
“Nhã Thiến, sao không để ta đuổi theo?” Một lát sau, một người mặc phục trang màu trắng xuất hiện bên cạnh tố y nữ tử, tố y nữ tử nhìn nàng, vẻ mặt khó hiểu.
“Sư thúc, hắn là Hoa Nhược Hư của Thiên Tinh Minh, là người khó chọc vào nhất trong chốn võ lâm hiện giờ”. Cung Nhã Thiến nhìn theo hướng Hoa Nhược Hư biến mất, nhẹ nhàng nói.
“Ban ngày ban mặt, cưỡng ép dân nữ, ta thấy hắn cũng chỉ có vậy”. Giọng tố y nữ tử mang vẻ khinh bỉ.
“Hoa Nhược Hư mặc dù đa tình, nhưng sẽ không cưỡng ép dân nữ, con nghĩ là hắn có nguyên do bên trong”. Cung Nhã Thiến lắc đầu, “Sư thúc, thế lực của Tiên Cung ngày càng lớn, với thực lực của chúng ta hiện nay cũng không nắm chắc hoàn toàn sẽ thắng, nhưng nếu Hoa Nhược Hư này nguyện ý trợ giúp chúng ta một tay, thì chắc chắn sẽ thắng lợi”.
“Nhã Thiến, con không phải nói sư tỷ con còn có thủ hạ sao? Hơn nữa, với những người hiện nay của chúng ta, ta nghĩ đối phó với Tiên Cung sẽ không quá khó khắn”.

“Sư thúc, trước kia con cũng cho rằng

như vậy, không ai có thể chiến thắng Thần Cung ta, chỉ là sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, con vẫn rất tin tưởng, nhưng chúng ta cũng không thể xem nhẹ năng lực của đối thủ”. Cung Nhã Thiến khẽ lắc đầu, “Hơn nữa, một khi chúng ta ra tay với Tiên Cung thì chúng ta cũng rất nhanh sẽ bị lộ hành tung, như vậy, sợ rằng Ma Cung cũng sẽ ra tay đối phó với chúng ta, đến lúc đó quả thực là gian nan, rất khó cho chúng ta.
“Nói cũng đúng, ài, lúc đầu sư tỷ cũng rất tự tin”. Tố y nữ tử khẽ thở dài một tiếng.
“Nếu Hoa Nhược Hư có thể trợ giúp chúng ta một chút, thì chúng ta cũng không cần lo lắng nhiều như vậy”. Cung Nhã Thiến cúi đầu nói: “Con đã liên lạc trước với sư tỷ, sư tỷ hiện đã đến Kim Lăng, nàng nói tổng đàn của Tiên Cung nhất định sẽ ở Kim Lăng, hơn lữa thực lực chủ yếu của Tiên Cung cũng sẽ tập chung tại Kim Lăng, chỉ là còn chưa biết ẩn núp ở chỗ nào.
“Con chắc chắn Hoa Nhược Hư sẽ giúp chúng ta?” Tố y nữ tử ngẫm nghĩ, nói.
“Kỳ thực, cho tới nay con và sư tỷ cũng không hiểu rõ lắm về Hoa Nhược Hư, sớm biết vậy lúc trước chúng ta dùng thủ đoạn mềm mỏng với hắn, có lẽ hắn đã sớm giúp chúng ta, đáng ra chúng ta cũng không nên dùng mấy người Du Du để áp chế hắn”. Cung Nhã Thiến nhẹ nhàng nói, “Chẳng qua, hiện tại chúng ta đã để mấy người Du Du ở lại bên cạnh hắn, chắc chắn hắn sẽ có hảo cảm đối với chúng ta, ngoài ra còn có một người nữa, con nghĩ nàng sẽ có trợ giúp rất lớn cho chúng ta”.
“Nhã Thiến, con nói đến sư tỷ của con?” Tố y nữ tử ngẫm nghĩ rồi lại hỏi.
“Không phải”. Cung Nhã Thiến lắc đầu, “Là tiểu Tuyết”.
“Tiểu Tuyết? ý con nói tới tiểu cô nương chúng ta gặp trên đường?” Tố y nữ tử thoáng chút kinh ngạc nói.
“Sư thúc, con vẫn chưa xuất hiện trước mặt nàng ta, là bởi vì cô ta biết con”. Cung Nhã Thiến gật gật đầu, “Kỳ thực, nàng tên là Hàm Tuyết, là nha hoàn của Hoa Ngọc Phượng – Hoa Sơn kiếm phái. Tỷ tỷ của nàng là thê tử của Hoa Nhược Hư, mà Hoa Ngọc Phượng này trên thực tế cũng là tình nhân của Hoa Nhược Hư”.
“Một nha hoàn thì có tác dụng gì?” Tố y nữ tử không hiểu rõ.
“Sư thúc, con còn chưa nói hết”. Cung Nhã Thiến khẽ cười, “Thực ra, mọi người trong Thiên Tinh Minh đều biết, Hàm Tuyết tuy thân là nha hoàn, nhưng nàng rất được Hoa Nhược Hư sủng ái; chỉ là không biết tại sao nàng lại rời khỏi Thiên Tinh Minh, nhưng Hoa Nhược Hư vẫn đang tìm nàng. Nếu như chúng ta thay Hoa Nhược Hư tìm Hàm Tuyết về cho hắn, chắc chắn Hoa Nhược Hư sẽ rất cảm kích chúng ta”.
“Trách không được con vẫn muốn ta đem nàng theo người, chỉ là đã đến đây, vạn nhất nhất nàng ta tự chạy về thì sao? Chẳng phải công sức lúc trước của chúng ta sẽ uống phí sao?” Tố y nữ tử rốt cục đã hiểu ý của Cung Nhã Thiến, chỉ là vẫn còn chút nghi hoặc.
“Sư thúc yên tâm, nếu nàng muốn trở về, chúng ta cũng không cản trở, bất quá nếu nàng muốn rời khỏi đây, thì phải tìm biện pháp thông báo cho Hoa Nhược Hư”. Cung Nhã Thiến cười, “Sư thúc, con đi tìm sư tỷ, người hãy án binh bất động chờ con trở lại”.
“Xem ra ta lâu không ra ngoài, quả thực già rồi”. Nhìn bóng lưng Cung Nhã Thiến, tố y nữ tử thở dài một tiếng.
“Sư tỷ!”
“Tiểu sư muội!”

Tại một khách điếm trong thành Kim Lăng, một thiếu nữ mặc phục trang cùng một bạch y thiếu nữ khác mang mạng che mặt đang ngồi một chỗ.
“Tiểu sư muội, không có ai phát hiện chứ?” Thiếu nữ che mặt hỏi.
“Sư tỷ yên tâm, muội vẫn chưa vô dụng tới mức ấy”. Thiếu nữ mặc phục trang mỉm cười.
“Tỷ tất nhiên biết rõ võ công của Tiểu sư muội, chẳng qua cẩn thận vẫn hơn, chúng ta không thể thất bại một lần nữa”. Thiếu nữ che mặt khẽ thở dài một tiếng.
“Sư tỷ, chuyện tình của tỷ và Hoa Nhược Hư mà giang hồ đang đồn đại là thật sao?” Thiếu nữ mặc phục trang do dự một hồi, rốt cục nói ra.
“Nửa thật nửa giả”. Thiếu nữ che mặt trầm mặc một hồi, nhẹ nhàng nói, “Chỉ có điều, người là do tỷ giết, hắn lại cõng trên mình nỗi oan như thế nhưng không hề có chút phản ứng gì, hắn cam chịu tất cả nhận định của mọi người”.
“Sư tỷ, hắn thực sự yêu tỷ chứ?” Thiếu nữ mặc phục trang nghĩ một chút lại nói “Nói không chừng, bây giờ hắn đang rất lo lắng cho tỷ”.
“Dù sao, tỷ sẽ không thích hắn”. Thiếu nữ che mặt u buồn nói, “Thật ra, với một nam nhân có hoa tâm như hắn, sao có thể chân chính thích một người đây?”
“Sư tỷ, nếu có một ngày hắn biết tỷ lợi dụng cảm tình của hắn, sợ rằng sẽ rất phiền toái đó”. Giọng thiếu nữ mặc phục trang có chút lo lắng.
“Nếu quả thật là như vậy, cũng chỉ trách hắn tự làm tự chịu, huống hồ, hắn cũng lừa gạt cảm tình của không biết bao nhiêu thiếu nữ. Nay bị người khác lừa gạt một lần, coi như là báo ứng”. Giọng thiếu nữ che mặt đã có chút mất tự nhiên.
“Sư tử, muội biết tỷ báo thù cho mẹ, nhưng tỷ không cần phải làm như vậy, chúng ta còn có phương pháp khác”. Thiếu nữ mặc phục trang khẽ thở dài, nói “Kỳ thực, mấy ngày nay muội đã suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện, muội phát hiện trước kia muội đã mắc một số sai lầm, rất nhiều chuyện không làm tốt”.
“Tiểu sư muội, con người ta luôn dần dần trưởng thành”. Thiếu nữ che mặt cầm lấy tay nàng, ánh mắt tràn ngập yêu thương, “Kỳ thực, cho dù là ai đều có lúc phạm phải sai lầm, chúng ta là con người chứ không phải thánh nhân, chúng ta chỉ có thể cố gắng làm hết khả năng của mình, như thế mới không sảy ra những sai lầm không thể vãn hồi”.
“Sư tỷ, mặc dù muội không hiểu biết nhiều về chuyện tình yêu, nhưng tỷ vẫn phải nên cẩn thận một chút, Du Du tỷ cũng đã nói qua cho muội biết, hắn là một người trọng tình, muội sợ đến lúc đó muốn vãn hồi đã không còn kịp”. Thiếu nữ mặc phục trang suy ngẫm một hồi rồi lại nói.
“Tiểu sư muội, chuyện quan trọng nhất của chúng ta bây giờ là ….. báo thú, về tâm tình nhi nữ, tỷ không suy nghĩ tới”. Ánh mắt của thiếu nữ che mặt kia xuất hiện nét mê mang, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm sự chất chồng, “Tiểu sư muội, chúng ta nói chuyện chính sự đi”.
“Được!” Thiếu nữ mặc phục trang có chút bất đắc dĩ, đành gật đầu.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện