Tình Kiếm

Quyển 10 -- Chương 1: Thiên lý trì viên


trước sau

Thiên Tinh Minh.
Nghị sự đại sảnh.
Đêm đã khuya, đèn trong sảnh vẫn sáng.
Mọi người trong Thiên Tinh Minh đều ở đây, Hoa Nhược Hư, hai tỷ muội Hoa Ngọc Loan Hoa Ngọc Phượng, Tây Môn Lâm, Phương Hiệp, Hoa Phi Hoa, Triệu Trường Không cùng Hoàng Oanh Oanh, ngay cả Diệp Vũ Ảnh cũng có mặt.
“Bốn phái hiện đang rất nguy ngập, chúng ta cũng không thể coi như không biết, trên đường chắc chắn sẽ có rất nhiều cạm bẫy giăng sẵn chờ chúng ta, nhưng chúng ta vẫn phải đi”. Hoa Nhược Hư chậm rãi liếc nhìn tất cả mọi người, trầm giọng nói, “Trước khi xuất phát, ta cũng cần nói rõ với mọi người, Hoa Nhược Hư ta cũng không phải muốn mọi người đi làm anh hùng, cũng không phải đẩy mọi người đi liều mạng, nếu có thể đánh thì đánh, không đánh được phải rút ngay. Mọi người còn sống trở ra mới là mục tiêu cuối cùng chúng ta hướng tới, có thể sống đến cuối cùng mới là người chiến thắng”.
“Phượng nhi, tỷ trước tiên đem các tình huống đối thủ có thể xuất hiện nói rõ cho mọi người”. Hoa Nhược Hư nhìn Hoa Ngọc Phượng nói, sau đó ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài, “mọi người đều vào cả đi”.
Lời vừa dứt, một nhóm nam nữ thiếu niên vận bạch y đột nhiên xuất hiện tại đại sảnh.
“Nửa năm trước mặc dù Diệp Bất Nhị mất tích một cách thần bí, nhưng thế lực của hắn vẫn rất lớn, rất khó đối phó. Sự cố lần này bốn đại môn phái gặp phải cũng rất có thể do Diệp Bất Nhị đứng đằng sau giật dây”. Hoa Ngọc Phượng khẽ cười với Hoa Nhược Hư, gật đầu nói, “Mặc dù chúng ta không nắm rõ được thực lực chính thức của Diệp Bất Nhị, nhưng qua đánh giá sơ bộ thì thực lực của đám thuộc hạ dưới tay hắn vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa, nếu không có bất ngờ gì sảy ra, lần này bọn họ sẽ thuê sát thủ Bạch Y Lâu, mặt khác còn có Độc Môn khó lòng phòng bị; chúng ta cần phải hết sức cẩn thận ứng phó”.
“Mặt khác, cũng cần phải lưu ý đến Tiên Cung, theo tin tức cách đây không lâu, Cung chủ của Tiên Cung là Phong Quá Vân, mà Phong Tòng Vân lại chính là đàn chủ của Tiên Cung, hơn nữa hiện nay tứ đại thế gia đều biến mất vô cùng thần bí. Thực lực của Tiên Cung, nếu không xét tới việc có được đại bộ phận thực lực của Thần Cung, còn có được phần lớn nhân thủ của tứ đại thế gia. Chỉ là, nếu so sánh với thủ hạ của Diệp Bất Nhị thì nhân số Tiên Cung tuy nhiều nhưng rất ít cao thủ, đa nhưng không tinh”. Hoa Ngọc Phượng nói tiếp, “Kẻ cuối cùng cần đề phòng chính là Nam Cung Phi Vân, hiện tại chúng ta không hiểu rõ con người này, nhưng mọi người vẫn cần chú ý một chút”.
“Hoa tiên tử, cô nói nhân thủ của tứ đại thế gia đều đang ở Tiên Cung? Điều này, điều này sao có thể được? từ trước đến giờ ta chưa từng nghe tới việc này”. Hoa Phi Hoa nghi hoặc nói.
Phi Hoa, rất nhiều chuyện chúng ta không thể ngờ tới”. Hoa Nhược Hư khẽ cười nói, “Phượng nhi cũng không nói mọi chuyện nhất định là như vậy, chẳng qua chúng ta cũng cần chuẩn bị, nếu không vạn nhất chuyện này trở thành sự thật sẽ khó đối phó”.
“Minh chủ, thuộc hạ tin tưởng với thực lực hiện nay của chúng ta, cho dù bọn họ đồng thời tấn công Thiên Tinh Minh cũng ta cũng có thể tuyệt đối chiếm thượng phong”. Triệu Trường Không lên tiếng, từ sau khi hắn được Hàm Tuyết trợ giúp, nội lực tinh tiến rất nhanh, võ công toàn thân tăng mạnh, sự tự tin cũng được đề cao lên rất nhiều.
“Trường Không, ta cũng tin tưởng như ngươi, nhưng hiện tại chúng ta phải phân nhân thủ ra làm năm, mà ta ở ngoài sáng, địch ở trong tối, cho nên các ẩn số cũng nhiều thêm”. Hoa Nhược Hư gật đầu nói, “Hiện tại ai cũng biết căn cơ của chúng ta tại Kim Lăng, bởi vậy nơi này tuyệt đối không được sảy ra chuyện gì”.
“Những người đó cũng thật đáng ghét, giết sạch thì sẽ không sảy ra việc gì”. Tuyết Du Du lẩm bẩm một mình.

“Giết cũng không thể giết hết”. Hoa Ngọc Phượng khẽ thở dài, nói “Chuyện này không nói nữa, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát, trọng tâm bây giờ chính là việc phân phối nhân thủ. Sáu mươi bốn đệ tử Tình Lâu sẽ chia thành bốn tổ, mỗi tổ mười sáu người, phân biệt đi tới bốn đại môn phái trước.
“Ta bây giờ trên danh nghĩa chính là Chưởng môn Thiếu Lâm, cho nên ta sẽ dẫn theo mười sáu đệ tử Tình Lâu chạy tới Thiếu Lâm”. Hoa Nhược Hư nói, hắn chính là người thích hợp nhất để đi Thiếu Lâm.
“Hoa lang, một mình chàng đi không được ổn cho lắm, nếu không thiếp sẽ đi cùng chàng?” Giang Thanh Nguyệt ôn nhu hỏi.
“Muội cũng muốn đi cùng Hoa đại ca tới Thiếu Lâm”. Giọng Tuyết Du Du vang lên.
“Du Du, Nhược Hư đâu có đi chơi”. Hoa Phi Mộng ở bên cạnh vừa bực vừa buồn cười.
“Muội đi để quan sát Hoa đại ca thôi, nếu không vạn nhất Hoa đại ca đi vào trong đó rồi thành hòa thượng thì sao?” Tuyết Du Du bĩu môi nói. Mặc dù không khí trong phòng có chút khẩn trương, nhưng nghe được một lời này, ai cũng thấy buồn cười.
“Một mình sư đệ đi tới Thiếu Lâm tỷ cũng không an tâm, như vậy đi, tỷ sẽ đi cùng sư đệ”. Hoa Ngọc Loan đột nhiên lên tiếng, Tuyết Du Du cũng không lên tiếng, Hoa Ngọc Loan đã nói là muốn đi thì nàng còn có thể nói gì.
“Sư tỷ, tỷ ở lại đây đi”. Hoa Nhược Hư cũng không nguyện ý, hắn không muốn Hoa Ngọc Loan phải mạo hiểm.
“Đệ đi một mình tỷ rất lo lắng, hơn nữa tỷ ở nhà cũng đã lâu lắm rồi, muốn ra ngoài một chút”. Hoa Ngọc Loan lắc đầu nói, nàng đã hạ quyết tâm!
“Muội tới Nga Mi cũng tốt, nghe nói nơi đó chơi cũng rất vui”. Tuyết Du Du lại lên tiếng.
“Du Du, lỡ muội chơi ở đó vui quá không muốn trở về thì sao”. Hoa Phi Mộng hì hì cười nói.
“Không có chuyện như vậy đâu, chỉ chơi vài ngày thôi mà”. Tuyết Du Du thản nhiên đáp.
“Nơi đó toàn là ni cô, nếu muội chơi ở đó mà không muốn trở về, sẽ phải ở đó làm ni cô đấy”. Hoa Phi Mộng bật cười, liếc mắt nhìn Hoa Nhược Hư một cái “Đến lúc đó Nhược Hư sẽ buồn mà chết mất”.

“Người ta không làm ni cô đâu, muốn làm tỷ đi mà làm!” Tuyết Du Du rốt cục hiểu được, mặt hơi đỏ, liền quặc lại Hoa Phi Mộng.
“Minh chủ, trước kia Oanh Oanh vốn là đệ tử Nga Mi, không bằng thuộc hạ sẽ đi cùng Oanh Oanh tới đó”.
“Cũng tốt, chỉ là chỉ có hai người các ngươi, ta cũng không yên tâm. Như vậy đi, Phương huynh, huynh cùng nhóm người Trường Không tới Nga Mi đi”. Hoa Nhược Hư ngẫm nghĩ một chút, lại nói.
“Không thành vấn đề”. Phương Hiệp đáp ứng rất sảng khoái.
“Tỷ phu, còn ta thì sao? Ngươi sẽ không để ta ở lại đây chứ?” Hoa Phi Hoa bắt đầu oán giận.
Mộng Nhi, Du Du, Thanh tỷ, các nàng đi Vũ Đương, Phi Hoa, ngươi đi cùng các nàng”. Hoa Nhược Hư trầm ngâm một chút rồi nói, ở đây có một chút tư tâm, mặc dù biết rõ trên thực tế võ công của tam nữ đều rất cao, ba người một khi liên thủ sợ rằng không mấy người có thể áp đảo được các nàng, nhưng hắn vẫn có chút không yên tâm, cho nên mới để Hoa Phi Hoa đi cùng bọn họ. Dù sao cả ba đều là nữ nhi, có một số việc không tiện hành động, có một nam nhân ở bên cạnh sẽ tốt hơn nhiều.
“Nhược Hư, nếu vậy tỷ và Vũ Ảnh sẽ đi Thanh Thành”. Tây Môn Lâm lúc này cũng lên tiếng, đến giờ cũng chỉ có nàng chưa được an bài.
“Lâm tỷ, vất vả cho tỷ rồi”. Hoa Nhược Hư gật đầu, sau đó nhìn sang Diệp Vũ Ảnh nói, “Chỉ là, Diệp cô nương là khách của chúng ta, có lẽ Diệp cô nương nên ở lại đây”.
“Hoa công tử, không có việc gì đâu, ta đi cùng sư

tỷ cũng tốt, như vậy hai sư tỷ - muội chúng ta có thể chăm lo tốt cho nhau”. Diệp Vũ Ảnh vội vàng nói.
Mọi việc cứ như vậy mà định, mọi người đều trở về phòng, mà Tây Môn Lân, Hoa Ngọc Phượng cùng Hoa Nhược Hư lại tập chung trong phòng Hoa Ngọc Phượng.
“Ngọc Phượng, có lẽ Vũ Ảnh cảm giác được cha nàng sẽ gây bất lợi đối với nơi này, nàng không muốn đối địch với ông ta nên muốn tránh mặt”. Tây Môn Lâm khẽ thởi dài một tiếng, lấy từ trong người ra một bình sứ màu trắng, đưa cho Hoa Ngọc Phượng, “Đây là vật nàng bảo tỷ đưa cho muội, theo như nàng nói đây chính là giải dược hoàn chuyên giải độc của Độc Môn. Hiện giờ không có tiểu Tuyết ở đây, nếu có người trúng độc nhất định sẽ có chút phiền toái, muội hãy cầm lấy đề phòng”.
“Xem ra Độc Môn chính là thủ hạ của Diệp Bất Nhị”. Hoa Nhược Hư trầm ngâm một lát, nói.

“Vũ Ảnh kỳ thực cũng rất đau khổ, nàng muốn ngăn cản cha nàng, nhưng lại không thể bán đứng ông ta, hàng ngày nàng đều bị sư mâu thuẫn này dày vò. Nàng cũng chỉ có thể làm tới thế này, coi như là nàng đã ám chỉ cho chúng ta rồi”. Tây Môn Lâm gật đầu, nhẹ nhàng nói.
“Phượng nhi, tỷ cần phải bảo trọng, tỷ tỷ cũng đã đáp ứng với đệ, nàng sẽ âm thầm giúp tỷ”. Hoa Nhược Hư nhìn Hoa Ngọc Phượng đầy thâm tình, ôn nhu nói.
“Yên tâm, tỷ sẽ không có việc gì đâu, nếu Diệp Bất Nhị dám tới đây, tỷ nhất định khiến hắn có đến mà không có về”. Hoa ngọc Phượng cười đầy ngọt ngào, giọng nàng tràn đầy tự tin.
“Vậy là tốt rồi, Phượng nhi, tỷ nghỉ sớm đi, Lâm tỷ cùng đệ ra ngoài thôi”. Hoa Nhược Hư nhìn hai nàng đầy ôn nhu, xoay người đi ra cửa phòng.
Hoa Nhược Hư tới Ma Cung tìm Tô Đại Nhi, dù sao cũng sắp đi xa, hắn cảm thấy nên nói qua một tiếng với nàng.
Đến rạng sáng ngày hôm sau, Hoa Nhược Hư mới từ chỗ Tô Đại Nhi trở về.
“Tôn trưởng lão, ngươi đi làm giúp ta một chuyện”. Sau khi Hoa Nhược Hư rời đi, Tô Đại Nhi sai Lưu Vân gọi Tôn Vân Nhạn vào.
“Cung chủ xin phân phó!” Tôn Vân Nhạn đối với Tô Đại Nhi rất khách khí.
“Hài tử của Nhược Hư ca ca bị người ta đánh cắp, ngươi đi tìm hài tử đó trở về”. Tô Đại Nhi nói có vẻ rất tùy ý.
“Chủ thượng, bọn người Hoa Nhược Hư đã ra khỏi thành”. Hôm sau, tại một tầng hầm trong thành Kim Lăng, nam tử gầy nhỏ vận đồ đen đang đứng sau Diệp Bất Nhị lên tiếng.
“Có phải Hoa Ngọc Phượng ở lại Kim Lăng?” Diệp Bất Nhị im lặng một lúc, trầm giọng hỏi.
“Chủ thượng anh minh, đúng là Hoa Ngọc Phượng, những người khác đều đã rời khỏi Kim Lăng”. Nam tử gầy nhỏ kia bắt đầu vỗ mông ngựa.
“Hoa Nhược Hư mang theo bao nhiêu người lên Thiếu Lâm, có bao nhiêu người chúng ta từng nhận thức?” Diệp Bất Nhị lại hỏi.
“Hoa Nhược Hư cùng Hoa Ngọc Loan, còn có tám cặp nam nữ thiếu niên, mười sáu người này chưa từng xuất hiện. Mặt khác, ba nhóm nhân mã còn lại, mỗi nhóm cũng đồng dạng có tám cặp nam nữ thiếu niên”. Nam tử gầy nhỏ trong ánh mắt có chút kinh ngạc, giật mình, ngẩn ra nói.
“Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, Hoa Nhược Hư ơi Hoa Nhược Hư, ngươi còn có thể tiếp tục ẩn dấu sao? Ha ha ha”. Diệp Bất Nhị đắc ý cười to.

“Thuộc hạ bước tiếp theo hành động thế nào, xin chủ thượng phân phó!” Nam tử gầy nhỏ cung kính lên tiếng dò hỏi.
“Ngươi phân biệt theo danh sách này tới gặp người của tứ đại môn phái cho ta”. Diệp Bất Nhị nhàn nhạt nói.
“Hoa Nhược Hư đi cùng Hoa Ngọc Loan, không nên dễ dàng động phủ, cho dù là một trong hai người này cũng đủ đế đối phó với mấy chục cao thủ, chúng ta không cần phải hi sinh không cần thiết như vậy”. Thời gian uống hết nửa chén trà qua đi, Diệp Bất Nhị trầm giọng nói “Phía Thanh Thành tạm thời không cần lo; về phần Vũ Đương, có ba nữ tử của Thần Cung, trong đó đặc biệt là hai người Tuyết Du Du và Giang Thanh Nguyệt rất khó đối phó, nếu chuẩn bị không tốt toàn quân sẽ bị diệt. Nhìn lại, ba người đi cứu viện Nga Mi thực lực yếu nhất, hơn nữa từ Kim Lăng tới Nga Mi đường xá xa xôi, tổ này chính là dễ đối phó nhất.
“Vậy ý của chủ thượng là, trước tiền chúng ta sẽ ngắm vào bọn họ?” Nam tử gầy nhỏi hỏi.
“Không cần gấp, chúng ta cần biết rõ về đám nam nữ thiếu niên kia, trước tiên tìm vài người dò xét thử một chút, rồi quyết định sau”. Diệp Bất Nhị lắc đầu nói.
“Rõ, thuộc hạ hiểu rồi!”
“Còn nữa, đem tin tức bốn đại môn phái bị vây, Hoa Nhược Hư đang cấp tốc đi cứu viện mau chóng truyền ra ngoài!” Khóe miệng Diệp Bất Nhị khẽ nhếch, lộ ra nụ cười gian xảo “Những người có ý muốn nhân lúc cháy nhà chạy đi hôi của là rất nhiều, chẳng qua đến lúc đó xem ai cướp của ai”.
Mười con tuấn mã cất vó phóng như bay, hai người đi đầu chính là Hoa Nhược Hư cùng Hoa Ngọc Loan, tám cặp nam nữ thiếu niên đằng sau, mỗi cặp ngồi chung một con ngựa. Nhìn bọn họ, Hoa Nhược Hư cũng có chút mặc cảm, hắn và Hoa Ngọc Loan đã là vợ chồng nhưng cũng không giữa ban ngày ban mặt mà không cố kỵ như thế được.
“Sư tỷ, đây là lần đầu tiên chúng ta cùng xuất tẩu trên sang hồ”. Rời thành được mấy chục dặm, tất cả mọi người để ngựa chạy chậm lại, Hoa Nhược Hư nhìn Hoa Ngọc Loan bên người, cảm khái nói.
“Đúng vậy, lúc còn nhỏ, tỷ từng hi vọng, có một ngày chúng ta có thể cùng nhau hành hiệp trên giang hồ, rốt cục bây giờ cũng thành hiện thực!” Hoa Ngọc Loan nói, trong lòng nàng hiện đang có một cảm giác vô cùng lạ. Nhớ lại chuyện cũ, trong lòng nàng có cảm giác tang thương, cảnh còn người mất.
Nàng hai năm trước cơ hồ đã tuyệt vọng, cả đời này Hoa Nhược Hư cũng không giống như hiện tại, cùng hắn hành tẩu giang hồ, cùng nhau trừ gian diệt ác. Lúc đó, nàng cũng không nghĩ tới việc nàng đồng ý để Hoa Nhược Hư cười nói vui đùa cùng nữ tử khác. Thế sự vô thường, hai năm thời gian nói dài thì cũng không dài, bảo ngắn thì cũng không ngắn; nhưng đối với hai người Hoa Ngọc Loan và Hoa Nhược Hư mà nói, hai năm thời gian này tựa hồ còn dài hơn cả mười năm trước kia, sự tình hai năm trở lại đây đều nhiều hơn trước rất nhiều.
“Sư tỷ, chờ chuyện này qua, đệ sẽ cùng tỷ đi khắp Trung Nguyên, thậm chí tới hắn quan ngoại, du sơn ngoạn thủy, đi đến tất cả các nơi sư tỷ muốn đi, tỷ xem có được không?” Giọng Hoa Nhược Hư đầy thâm tình.
“Có đệ đi cùng, thì đi nơi nào cũng tốt cả”. Hoa Ngọc Loan nhìn Hoa Nhược Hư đầy trìu mến, nhẹ nhàng nói.
Cho dù là qua trăm sơn ngàn suối, vượt đèo vượt thác, tất cả có gian nan hiểm trở bao nhiêu, chỉ cần có đệ bên cạnh thì đối với tỷ cũng là đủ!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện