Trước kia, hắn chỉ là một thiếu niên không bằng một tên ăn mày, quần áo lam lũ, mặt mũi bẩn thỉu. Hắn biết thân phận của mình, ba bữa ăn cũng không khí, thân phận thấp kém. Hắn không khuất phục vận mệnh, không cam lòng làm một người như vậy cả đời. Hắn hy vọng có một ngày hắn có thể mặc áo gấm, ăn cơm ngọc, có thể vung tiền như rác, lạnh nhạt đối mặt với đám quyền quý, hãnh diện nhìn đám người bình thường.
Rốt cuộc có một ngày hắn đã làm được. Hắn trở thành một sát thủ xuất sắc nhất. Mạng sống cứ thế biết mất trong ánh mắt lạnh lùng của hắn. Đóa hoa máu diễm lệ ở trong mắt hắn vô cùng xinh đẹp. Hắn cũng không làm cho những đóa hoa máu đó rơi vào quần áo của mình, cũng không làm cho bất cứ kẻ nào làm bẩn quần áo của hắn. Hắn thích quần áo màu trắng, hắn thích sự tinh khiết. Hắn từng hy vọng có thể có một ngày sống ở một nơi đầy tuyết. Hắn cũng hy vọng có một ngày, khi hắn phải chết có thể chôn mình trong tuyết trắng. Màu trắng trong mắt hắn rất cao quý và thuần khiết, không nhiễm bụi trần. hắn đã không cách nào thay đổi sự dơ bẩn và đáng ghê tởm trong nội tâm của hắn, hắn chỉ có thể thay đổi bằng quần áo trên người.
Kiếp sống sát thủ mười năm, trái tim hắn dần dần trở nên cô độc. Đến một ngày, hắn phát hiện ra rằng người hắn tôn kính nhất là sư phụ hòa ái của hắn lại chỉ coi hắn như một công cụ giết người. Bạch Y Lâu hắn khổ cực lập ra sắp bị hủy diệt. Trái tim đang sắp chết của hắn dần dần sống lại. Hắn phát hiện hắn không muốn Bạch Y Lâu do hắn tự tay thành lập bị hủy, cũng không muốn đám thủ hạ cứ như vậy chết đi. Hắn cũng không muốn cứ như vậy mà rời khỏi thế gian này. Nhưng mà hắn cũng biết, hắn không có cách nào chống lại sư phụ. Kết quả của phản kháng là làm mình càng chết thảm hại hơn, làm cho thủ hạ mà hắn coi là huynh đệ chết càng khó coi hơn.
Nếu hắn không thể cứu bọn họ, một khi đã biết con đường phía trước dù là chỗ chết cũng phải đi, vậy hắn cần gì phải tốn tâm tư mà âm thành đánh lén. Hắn đã sống trong bóng tối mười năm, bây giờ hắn muốn được quang minh chính đại mà sống. Cho dù phải chết cũng phải chết cho có tôn nghiêm.
“Thế giới màu trắng trong giấc mơ của ta, Tuyết Sơn, Bạch Y” Tâm hắn rất bình tĩnh, nhẹ nhàng đâm ra một kiếm, miệng của hắn lộ ra nụ cười, lần đầu tiên hắn cười thực sự.
Triệu Trường Không hơi rùng mình, một kiếm này mặc dù thoạt nhìn rất nhẹ nhàng êm ái nhưng ẩn chứa sát khí vô tận. Hắn khẽ kêu lên một tiếng, phi thân lui lại vài bước đang muốn ra tay công kích nhưng lại kinh ngạc dừng lại. Bởi vì một bóng người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, bay lên đón lấy Bạch Y.
Nữ tử mà hắn yêu nhất từng là thê tử của người khác. Cho dù nàng bị trượng phu vứt bỏ nhưng vẫn như cũ không muốn tiếp nhận tình cảm của hắn. Khi hắn còn trẻ cứ lặng lẽ bảo vệ sư tỷ mà hắn yêu, mong muốn có một ngày khi hắn lớn lên có thể lấy nàng làm vợ. Nhưng mà khi nàng lớn lên, nàng đã được gả cho người khác. Hắn dốc lòng vào võ học chỉ hy vọng có thể quên được nàng, nhưng cuối cùng hắn lại phát hiện càng cố quên thì càng thêm nhớ.
“Yêu một người không hề sai, ta việc gì phải giấu diếm tình cảm đối với nàng?” Trong lòng hắn chưa bao giờ hào hiệp như vậy. Hắn đột nhiên phát hiện sát thủ lạnh lùng cũng nở nụ cười chân thật. Hắn mơ hồ cảm giác hình như bọn họ có cùng tâm cảnh. Hắn đột nhiên rất muốn cùng đánh một trận với đối thủ, chém ra một kiếm tiêu sái chào đón đối thủ.
Quang mang chói mắt lóe lên rồi biến mất, bầu không khí nặng nề cũng biến mất không còn. Phương Hiệp và Bạch Y lẳng lặng đứng đối diện với nhau. Phía sau Phương Hiệp là mười sáu đệ tử Tình Lâu, mà phía sau Bạch Y là hơn mười sát thủ Bạch Y.
“Các ngươi đi đi” Phương Hiệp đột nhiên mỉm cười: “Tính mạng không gì có thể đánh đổi, sao không quý trọng nó?”
Bạch Y ngẩn ra, môi khẽ mấp máy muốn nói gì đó lại thôi. Hắn quay đầu lại nhìn mọi người Bạch Y Lâu một cái, trầm ngâm một lát, đột nhiên khẽ thở dài một tiếng, phất tay. Một lát sau mọi người đã biến mất.
“Sao lại để cho bọn họ đi? Người ta còn chưa có ra tay mà” Thập Tam Muội bắt đầu oán giận nói.
“Bạch Y Lâu rõ ràng không phải đối thủ của chúng ta. Nhưng đã nhiều lần ám sát, hôm nay lại dùng phương thức này xuất hiện trước mặt chúng ta. Theo lý thuyết, đây không phải tác phong của một tổ chức sát thủ” Triệu Trường Không trầm ngâm nói.
“Ta có cảm giác để bọn họ đi là lựa chọn tốt nhất” Phương Hiệp vẫn nhìn về phía người Bạch Y Lâu đã rời đi, có chút đăm chiêu.
“Lâu chủ, chúng ta bây giờ nên đi đâu?”
“Quay về Bạch Y Lâu”.
Một câu hỏi, một câu trả lời, rất đơn giản.
“Các ngươi đã không cần phải về” Một âm thanh lạnh lùng truyền tới, bốn bóng người xuất hiện trước mặt bọn họ, Bạch Y biến sắc.
“Các ngươi quả nhiên đã đến” Bạch Y nhìn bốn người trước mặt. Đó là Bạch Y tứ sát nổi tiếng giang hồ của Bạch Y Lâu. Tứ sát ra tay, gà chó không lưu. Nhưng mà cả Bạch Y Lâu cũng chỉ có một mình Bạch Y mới biết được, bốn người này không phải thủ hạ của hắn. Trên thực tế đây là người mà sư phụ phái tới giám thị hắn. Bạch Y hít một hơi thật sâu, trên mặt xuất hiện nụ cười.
“Sư phụ cứ như vậy hy vọng Bạch Y Lâu biến mất sao?” Bạch Y cười nhạt một tiếng.
“Đối với người phản bội, kết quả chỉ có một đó chính là chết” Nói chuyện rất nhẹ nhàng, hắn khẽ phe phẩy chiết phiến trên tay, dùng ánh mắt thương cảm nhìn Bạch Y. Trong mắt hắn, Bạch Y không khác gì một xác chết.
Hoa Thiên Tinh nhẹ nhàng dựa vào người Hoa Nhược Hư, đôi mắt mê ly, hai gò má đỏ ửng, uy lực của rượu mạnh đã từ từ thể hiện ra.
“Tỷ tỷ, tỷ không uống nữa có được không?” Hoa Nhược Hư nhỏ giọng nói khuyên nhủ, trong lòng không khỏi buồn bực. Hoa Thiên Tinh trước kia căn bản không ăn đồ ăn nhân gian, cơm cũng có thể không ăn, bây giờ sao lại uống rượu chứ?
“Đệ đệ, tỷ tỷ không muốn làm tiên tử gì hết. Tỷ muốn làm người, một con người chân chính” Hoa Thiên Tinh thì thào nói, giọng nói rất thấp.
“Tỷ tỷ, không cần biết tỷ là người hay là tiên, trong lòng đệ, tỷ là duy nhất” Hoa Nhược Hư ôm lấy nàng, nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ, chúng ta đi thôi, ở đây nhiều người, đệ đưa tỷ về khách điếm”.
Nói xong, Hoa Nhược Hư chuẩn bị đứng lên.
“Không, tỷ tỷ muốn đệ đêm nay ở đây với tỷ” Hoa Thiên Tinh ôm lấy cổ Hoa Nhược Hư, còn đưa chén rượu nàng uống còn hơn nửa đến cạnh miệng Hoa Nhược Hư: “Đệ đệ ngoan, uống giúp tỷ tỷ nhé”.
Hoa Nhược Hư bất đắc dĩ, đành phải uống hộ nàng. Hắn nhìn tửu quán thở phào một hơi, trong này chỉ còn hai người bọn họ. Nếu không hắn không khỏi lo lắng bộ dạng lúc này của Hoa Thiên Tinh sẽ rơi vào trong mắt người khác.
“Công tử, tiểu thư, tiểu điếm phải đóng cửa. Hai người mai lại đến được không?” Chưởng quỹ của quán rốt cuộc không nhịn được. Mặc dù hắn thực sự không đành lòng đuổi tiên nữ thích uống rượu đi, nhưng bây giờ quả thật đã quá khuya.
“Tỷ tỷ, chúng ta về nhà thôi” Hoa Nhược Hư tự nhiên sớm muốn mang nàng đi, nhưng nàng lại không đồng ý.
“Ta không đồng