Tình Kiếm

Chương 15: Mỹ nhân giao dịch


trước sau

"Không có việc gì, Tiểu Tuyết, chúng ta trở về" Hoa Nhược Hư miễn cưỡng cười cười, kéo Hàm Tuyết, mà Hoa Thiên Tinh cũng chủ động đi tới kéo tay Hoa Nhược Hư, ba người song song đi ra ngoài.
"Hoa công tử, xin dừng bước!" Thánh nữ đột nhiên mở miệng nói.
"Ta nghĩ giữa chúng ta cũng không có gì để nói!" Hoa Nhược Hư lạnh lùng nói, không quay đầu lại, càng không dừng lại, tiếp tục đi ra ngoài.
"Ngươi thực sợ ta như vậy sa?" Thánh nữ đột nhiên trào phúng nói, "Cũng là ngươi không dám đối mặt với sự thật bị người lừa gạt?
Hoa Nhược Hư trong đáy lòng dâng lên sự phẫn nộ khó hiểu, đột nhiên xoay người, hai mắt bắn ra hai đạo thần quang, hung hăng nhìn nàng ta, nàng ta lại không chút sợ hãi nhìn lại Hoa Nhược Hư, trong con mắt tựa hồ còn có vài phần trào phúng.
"Tỷ tỷ, tỷ dẫn Tiểu Tuyết về đi" Hoa Nhược Hư thấp giọng nói, Hoa Thiên Tinh ngọt ngào ứng một tiếng, đem Hàm Tuyết không chút tìng nguyện dẫn ra ngoài.
Hoa Nhược Hư chậm rãi đi đến trước mặt Thánh nữ, tay chậm rãi đưa lên, cuối cùng dừng lại cạnh gò má của nàng một đoạn thời gian, cuối cùng lại buông xuống.
"Ngươi không phải hy vọng ta giúp các người báo thù sao? Rất đơn giản, chỉ cần ngươi đáp ứng ta một điều kiện!" Hoa Nhược Hư ngữ khí biến thành lạnh lùng.
"Ngươi đi theo ta" Thánh nữ chậm rãi xoay người, xiên xiên bước đi, Hoa Nhược Hư nao nao, thoáng do dự một chút rồi cũng đi theo, mà Triệu Uyển Nhi cùng Cung Nhã Thiến hai người vẫn đứng ở tại chỗ, trên mặt Cung Nhã Thiến xuất hiện vẻ ưu tư nồng đậm.
Xuyên qua vài cái hành lang, đi tới một gian phòng, Thánh nữ đẩy cửa đi vào.
Rất hiển nhiên đây là khuê phòng của nữ nhân, bố trí tuy rất đơn giản, lại có vẻ thanh nhã mà cao quý.
Thánh nữ đóng cửa phòng, sau đó xoay người đối mặt với Hoa Nhược Hư, bàn tay nhẹ nhàng đưa lên, chậm rãi lấy cái khăn che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt kiều diễm khuynh quốc khuynh thành, đúng như là Hoa Nhược Hư dự kiến, nàng đúng là Âu Dương Băng Nhi, vĩnh viễn là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ trong tâm trí hắn từ năm tám tuổi, Âu Dương Băng Nhi, chỉ là trên khuôn mặt của nàng rốt cuộc không còn sự hồn nhiên thưở nào, ánh mắt của nàng cũng không còn chút khờ dại vô tà, thế vào đó chỉ là sự lạnh lùng, còn loáng thoáng sự chế nhạo làm cho Hoa Nhược Hư quả thực muốn phát khùng.

"Phong Tòng Vân cùng người của Tiên cung đều là do ngươi giết sao? Tin tức giá họa cho ta cũng là do ngươi truyền ra ngoài có phải không? Ngươi từ đầu đến cuối đều chỉợi dụng ta có phải không?" Hoa Nhược Hư cố gắng nhẫn nhịn sự kích động trong lòng, nghiến răng hỏi.
"Một khi ngươi đã biết, còn hỏi ta làm gì?" Âu Dương Băng Nhi thản nhiên nói, nàng có chút khinh bỉ nhìn Hoa Nhược Hư, đồng thời lại làm ra một động tác làm cho Hoa Nhược Hư tâm thần chấn động, nàng bắt đầu thong thả cởi bỏ quần áo trên người nàng.
"Ngươi muốn làm gì?" Hoa Nhược Hư ngữ khí có chút run rẩy, Âu Dương Băng Nhi đã bỏ đi quần áo bên ngoài, da thịt bên trong đã mơ hồ hiện ra, đường cong hoàn mỹ đã bắt đầu kích thích ánh mắt của hắn.
"Thực hiện điều kiện của ngươi" Âu Dương Băng Nhi vẫn dùng ánh mắt khinh thường nhìn Hoa Nhược Hư, loại ánh mắt này làm cho Hoa Nhược Hư khó có thể chịu được, làm cho hắn có một loại cảm giác bị người ta xỉ nhục.
"Ta có nói đó là điều kiện của ta sao?" Hoa Nhược Hư tức giận không thôi, hắn cảm giác bản thân tựa hồ hoàn toàn có thể bóp chết nữ nhân này.
"Ai mà không biết Hoa công tử ngươi phong lưu đa tình, tâm tư của ngươi ai mà không rõ? Ngươi không phải muốn tìm được ta sao? Ta hiện tại cho ngươi đó thôi" Âu Dương Băng Nhi ngữ khí tràn ngập sự chế nhạo, nói xong lại tiếp tục bắt đầu cởi bỏ áo lót của nàng.
"Bốp" một tiếng vang lên, trên khuôn mặt của Âu Dương Băng Nhi hiện lên năm dấu ngón tay đỏ tươi.
"Âu Dương Băng Nhi, ta nói cho cô biết, ta đúng là đã từng thích cô, chẳng qua ta thích chính là Âu Dương Băng Nhi thuần khiết khờ dại không hiểu thế sự kia, chứ không phải loại nữ nhân âm hiểm ác độc vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn như cô!" Hoa Nhược Hư rốt cuộc đã nhịn không được, càng không thể chịu được cái tác phòng tùy tiện nguyện ý đưa tấm thân ra như vậy của nàng, vì thế liền hung hăng tặng cho nàng ta một cái tát, mà Âu Dương Băng Nhi không biết là không nghĩ tới Hoa Nhược Hư sẽ ra tay đánh nàng hay là nguyên nhân gì khác, mà cũng không có tránh né.
"Lừa mình dối người!" Âu Dương Băng Nhi xem ra cũng không bởi vì cái tát này của Hoa Nhược Hư mà có biến hóa, vẫn là bộ dáng lạnh nhạt bình tĩnh, "Trên đời này vốn không có Âu Dương Băng Nhi khờ dại thuần khiết, ngườii mà ngươi hiện tại gặp trước mắt mới thực sự là nó. Ngươi dám nói điều kiện của ngươi không phải là muốn có được ta sao? Ngươi muốn thì ta có thể đem thân thể của ta cho ngươi, chẳng qua nếu ngươi muốn ta yêu ngươi, ngươi thật chẳng khác nào nằm mộng. Ta có thể yêu bất kỳ nam nhân nào, cũng sẽ không yêu ngươi, ngươi nhiều nhất cũng chỉ có thể có được thân xác của ta, chứ không thể có được trái tim của ta".
"Âu Dương Băng Nhi, cô không cần tự tác đa tình! Điều kiện của ta không phải là cô!" Hoa Nhược Hư thiếu chút nữa bị nữ nhân này làm tức đến nổi điên, hắn phẫn nộ lưu lại những lời này, rồi xoay người bước nhanh rời đi.
Nhìn thấy bóng lưng của hắn, Âu Dương Băng Nhi trên mặt dần dần xuất hiện một loại vẻ mặt không thể diễn tả, tựa hồ mơ hồ có chút cảm giác mất mác.

Sau khi Hoa Nhược Hư rời khỏi chỗ của Âu Dương Băng Nhi cũng không có lập tức trở lại Hoa phủ, tâm tình của hắn tựa hồ cho tới bây giờ cũng chưa từng tồi tệ như vậy, cảm giác của hắn hiện tại so với nỗi đau khi mất đi đứa con hoàn toàn khác biệt, hắn hiện tại, trong lòng có một loại áp lực cùng khó chịu cho tới bây giờ cũng chưa từng có, trước ngực tựa như bị một khối đá lớn đè nặng. Trong đầu của hắn không tự chủ được xuất hiện hình ảnh của Âu Dương Băng Nhi, lại không thể nào đem Âu Dương Băng Nhi từng gặp tại Tuyết Sơn cùng với Âu Dương Băng Nhi hiện tại liên hệ cùng một chỗ được, hắn thậm chí còn tự nói với mình, đây căn bản không phải là một người, Âu Dương Băng Nhi kia đã chết, hiện tại Âu Dương Băng Nhi này chỉ là một người khác mà thôi. Nhưng hắn lại càng thêm hiểu được, hắn nghĩ như vậy chỉ là tự dối mình gạt người mà thôi.
Hắn đi ở trong thành, đột nhiên phát hiện phía trước cách đó không xa có viết một chữ “Tửu” thật lớn, vì thế đâm đầu đi thẳng vào đó.
Tự rót tự uống, khoảng nửa canh giờ sau, Hoa Nhược Hư đã hơi say say. Mà lúc này, một nữ tử tố y lại đi vào, ngồi phía đối diện hắn.
"Hoa công tử, chúng ta có thể nói chuyện không?" Nữ tử tố y nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Hoa Nhược Hư ngẩng đầu lên nhìn nàng ta, một lát sau chậm rãi thở ra một hơi, gật gật đầu.
"Trong này nhiều người hỗn tạp, Hoa công tử mời đi theo ta" Nữ tử tố y tựa hồ như trút được gánh nặng, nói xong đứng lên trước.
"Ta không nghĩ lại đi đến cái chỗ quỷ của các ngươi" Hoa Nhược Hư thản nhiên nói, thật ra hắn đối với nữ tử gọi là Triệu Uyển Nhi này cũng có chút tò mò, xem ra nàng ta cùng Cung Nhã Thiến Âu Dương Băng Nhi quan hệ khá sâu, chẳng qua hắn biết, Thần cung nên không có hai người có thân phận tương đương nhau như Cung Nhã Thiến Âu Dương Băng Nhi.
"Hoa công tử yên tâm, sẽ không đi tới đó đâu" Triệu Uyển Nhi sắc mặt có chút buồn bả.
Triệu Uyển Nhi xem ra sớm đã có chuẩn bị, cũng dự đoán được Hoa Nhược Hư sẽ không đi tói chỗ vừa rồi, cho nên nàng ở tại khách sạn thuê một căn hậu viện thanh tĩnh. Nàng rót cho Hoa Nhược Hư một ly trà xanh, sau đó liền ngồi đối diện hắn.
"Không biết Uyển Nhi cô nương tại Thần cung có thân phận gì?" Hoa Nhược Hư trực tiếp

hỏi ra nghi hoặc lớn nhất trong lòng hắn.
"Ta là sư thúc của Nhã Thiến cùng Băng Nhi, cũng chính là sư muội của Cung chủ Thần cung đời trước" Triệu Uyển Nhi trả lời rất rõ ràng, "Đồng thời, ta cũng là Thánh nữ của Thần cung đời trước".
Hoa Nhược Hư hơi kinh hãi, xem ra Triệu Uyển Nhi này thật đúng là không phải người thường, nàng tại Thần cung thân phận rất cao, hoàn toàn ra ngoài dự kiến của hắn.

"Xem ra cô nương tựa hồ tuổi còn nhỏ, sao lại có thể là sư muội của Cung chủ đời trước?" Hoa Nhược Hư bộ dáng có chút không quá tin tưởng, bởi vì Triệu Uyển Nhi xem ra cũng chỉ mới khoảng hai mươi lăm, chẳng lẽ nàng ta mới mấy tuổi đã làm Thánh nữ?
"Không dối gạt Hoa công tử, Uyển Nhi năm nay ước chừng đã ba mươi" Triệu Uyển Nhi khẽ mỉm cười nói, tuy nói nữ nhân không quá thích thú khi nói ra tuổi thật của mình, chẳng qua nàng tựa hồ cũng không quá để ý.
"Vậy không biết Uyển Nhi cô nương có chuyện gì muốn nói với ta? Đầu tiên phải nói ra, ta thực không có hứng thú giúp các người báo cừu gì gì đó" Hoa Nhược Hư trong lòng tuy có chút bội phục thuật trú nhan của Triệu Uyển Nhi, chẳng qua cũng ngẫm lại như Tây Môn Lâm vậy, bởi vậy trong lòng cũng thoải mái hơn, bắt đầu nói đến chính sự.
"Chuyện giữa Băng Nhi cùng Hoa công tử vừa rồi, thật ra ta đã biết" Triệu Uyển Nhi nhẹ nhàng thở dài, "Thật ra Nhã Thiến cùng Băng Nhi tuổi vẫn còn nhỏ, lại phải gánh vác nhiều việc như vậy, lại nói tới, thân làm sư thúc như ta cũng không có trách nhiệm kết thúc việc này".
Hoa Nhược Hư trầm mặc nghĩ đến ánh mắt khinh bỉ của Âu Dương Băng Nhi không lâu trước đó, giọng điệu trào phúng chế nhạo kia, trong lòng hắn liền bừng bừng lửa giận.
"Thật ra Băng Nhi cũng không phải như ngươi tưởng tượng đâu" Triệu Uyển Nhi tiếp tục nói tiếp, lại bị Hoa Nhược Hư đột nhiên lên tiếng cắt ngang.
"Không cần nói tiếp, ta đáp ứng giúp các người, chẳng qua ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện" Hoa Nhược Hư nghe được mấy chữ Âu Dương Băng Nhi này liền cảm thấy khó chịu, vì thế quả quyết cắt ngang lời của nàng, đồng thời trong lòng xuất hiện ý nghĩ báo thù.
"Không biết công tử muốn Uyển Nhi đáp ứng điều kiện gì?" Triệu Uyển Nhi nao nao, thầm nghĩ điều kiện mà Hoa Nhược Hư muốn không phải là nhằm vào Âu Dương Băng Nhi sao?
"Đó là cưới ta!" Hoa Nhược Hư thản nhiên nói.
"Cái gì? Hoa công tử, ngươi, ngươi không phải là nói đùa chứ?" Triệu Uyển Nhi tay run lên, chén trà trên tay đã rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh nhỏ, nàng dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn Hoa Nhược Hư.
"Ta không hay nói đùa, điều kiện của ta chính là như vậy, ta muốn cô, Triệu Uyển Nhi, gả cho Hoa Nhược Hư ta!" Hoa Nhược Hư nói từng chữ một.
Triệu Uyển Nhi sau khi xác nhận không nghe sai lầm, sắc mặt suy sụp, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
"Ta đi trước một bước, ta cho cô thời gian một ngày để suy nghĩ, đáp ứng hay không đáp ứng tùy vào cô" Hoa Nhược Hư trong lòng dâng lên sự khoái trá khó hiểu, bước nhanh ra khỏi khách điếm, lưu lại Triệu Uyển Nhi một mình ngơ ngẩn xuất thần ngồi ở đó.

Hoa Nhược Hư lại đi đến một tửu quán khác, uống cho đến tối cũng không ai đến quấy rầy hắn, mọi người tại Hoa phủ tựa hồ đối với hắn không nghe thấy không hỏi, hắn lâu như vậy không trở về cũng không đi tìm hắn.
Cho đến khi Hoa Nhược Hư rốt cuộc đã uống say, thì mới có người xuất hiện, người này lại là Tôn Vân Nhạn.
Tôn Vân Nhạn vẫn luôn đi theo hắn, bởi vì là lệnh của Tô Đại Nhi, chẳng qua chuyện của hắn, nàng cũng không muốn can thiệp, nếu không phải thấy hắn rốt cuộc uống rượu đến gục ở trên bàn, chỉ sợ nàng nhìn hắn uống cho đến khi hết rượu mới thôi.
Khi Hoa Nhược Hư tỉnh lại cảm giác xung quanh rất yên tĩnh, thành Kim Lăng phồn hoa tựa hồ cũng đã ngưng ồn ào, xem ra thời gian cũng đã khuya. Vốn theo lẽ thường phán đoán, uống say như Hoa Nhược Hư thì đến tối hôm sau cũng có thể là vẫn chưa tỉnh lại được, bởi vì Hoa Nhược Hư có Tình kiếm, thể chất trở nên đặc thù, do đó tỉnh lại cũng sớm hơn.
Tôn Vân Nhạn không muốn ôm một nam nhân chạy tới chạy lui, bởi vậy liền đem Hoa Nhược Hư về chỗ ở của nàng. Đáng tiếc chỗ của nàng chỉ có một cái giường, nàng cũng không muốn ngược đãi Hoa Nhược Hư, nên đành phải cho hắn ngủ ở trên giường của mình, còn nàng thì không ngủ mà ngồi ở bên ngoài.
Chỉ là nói đến, Tôn Vân Nhạn lâu nay vẫn tự chắm sóc tốt cho bản thân, cho nên cũng chưa từng cả đêm không ngủ như vậy, nên đến nửa đêm liền cảm thấy cả người không thoải mái, chạy vào phòng thì thấy Hoa Nhược Hư vẫn ngủ như heo chết vậy, cho rằng hắn sẽ không thể tỉnh lại nổi, liền yên tâm lớn mật đi tắm ở phòng bên cạnh.
Tôn Vân Nhạn thoải mái nằm trong bồn tắm ước chừng nửa canh giờ còn chưa muốn lên, khẽ nhắm mắt lại, tựa hồ muốn cứ như vậy mà ngủ một đêm, chỉ là đột nhiên sự cảnh giác trời sinh làm cho nàng tỉnh táo lại, nàng cảm giác được tựa hồ có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào nàng.
Hoa Nhược Hư bởi vì cảm giác đầu có chút đau, vì thế liền rời giường đi ra ngoài cửa muốn đổi không khí, chỉ là đột nhiên phát hiện nơi này rất lạ, hắn cho tới bây giờ chưa từng tới qua, bởi vậy muốn nhìn xem chủ nhân nơi này rốt cuộc là ai, mà hắn lại phát hiện phòng bên cạnh có đèn, tự nhiên là liền đẩy cửa đi vào, bởi vậy khi hắn phát hiện Tôn Vân Nhạn ở trong bồn tắm, vừa lúc hơi nước đã càng ngày càng nhạt, mà thân thể trần trụi của Tôn Vân Nhạn cũng càng ngày càng rõ ràng xuất hiện trước mắt hắn.
"Là ngươi? Ngươi làm sao lại vào đây?" Khi Tôn Vân Nhạn bừng tỉnh đã phát hiện là Hoa Nhược Hư, lại theo bản năng thở ra một hơi, có lẽ là trong tiềm thức nói cho nàng, Hoa Nhược Hư xông vào so với nam nhân khác xông vào thì cũng đỡ hơn.
"Ta, ta không biết ta sao lại ở đây, cho nên muốn tới hỏi" Hoa Nhược Hư có chút xấu hổ, ánh mắt lại vẫn hìn chằm chằm vào thân thể tràn ngập sự hấp dẫn kia, Hoa Nhược Hư hiện tại tuy đã tỉnh lại, nhưng đầu óc vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, bởi vậy cũng có vẻ phóng tứ hơn rất nhiều, không chút che dấu dục vọng trong nội tâm.
"Ngươi trước tiên đi ra ngoài, để ta mặc quần áo" Tôn Vân Nhạn hai tay che trước ngực, thấp giọng nói, trong lòng thầm tức giận, người này sao lại không thức thời như vậy, bộ cứ muốn nhìn con gái nhà người ta tắm như vậy sao?
Hoa Nhược Hư có chút không nỡ dời ánh mắt đi, xoay người đi ra ngoài vài bước, Tôn Vân Nhạn chậm rãi thở ra một hơi, thân mình khẽ dò xét đứng lên, tay nhẹ nhàng với lấy quần áo, nhưng mà ở phía sau, Hoa Nhược Hư lại dừng bước, đồng thời xoay người lại.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện