Tình Kiếm

Chương 2: Nhân mỹ phản mục


trước sau

Thân thể mềm mại của Tôn Vân Nhạn đột nhiên căng thẳng hẳm lên, nhảy dựng lên trên giường, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mặc quần áo, đồng thời thấp giọng hô một tiếng: "Mau đứng lên, có kẻ địch!"
Tôn Vân Nhạn thân là Tam Trưởng lão Ma cung, hơn nữa càng có thể nói là tại Ma cung hiện nay ngoại trừ Tô Đại Nhi ra thì là người có địa vị cao nhất, chỗ ở của nàng tự nhiên có rất nhiều đệ tử Ma cung âm thầm bảo hộ, bởi vậy kẻ địch tới gần, bọn họ sẽ dùng ám hiệu của Ma cung mà báo cho nàng.
Tôn Vân Nhạn trên mặt mơ hồ còn tàn trữ dấu vết giao hoan, vẻ ửng đỏ trên mặt còn chưa kịp tan đi hoàn toàn, nàng trước khi bước ra ngoài cửa, thì đã thấy có mấy bóng đen đang dùng tốc độ phi thường nhanh phóng tới, bóng người dần dần tiến vào, vẻ mặt Tôn Vân Nhạn dần dần đã trở nên lạnh lẽo như bình thường, bởi vì nàng thấy rõ người dẫn đầu lại là Cát Vân Tường.
Khi Cát Vân Tường dừng lại trước Tôn Vân Nhạn không xa, Hoa Nhược Hư cũng vừa vặn từ bên trong đi ra, khi thấy Cát Vân Tường hắn quả thật cảm thấy rất là ngoài ý muốn, đồng thời cũng âm thầm đề cao cảnh giác. Dù sao đám người Cát Vân Tường cùng Diệp Bất Nhị đã cùng nhau biến mất khá lâu, mà hiện tại hắn đột nhiên xuất hiện, lại tìm đến Tôn Vân Nhạn, không biết hắn đang tính làm trò gì đây.
"Gian phu dâm phụ!" Khi Cát Vân Tường thấy Hoa Nhược Hư xuất hiện bên cạnh Tôn Vân Nhạn sắc mặt khẽ vặn vẹo, hung hăng phun ra bốn chữ này.
"Cát Vân Tường, ta còn tưởng rằng ngươi chết rồi, không nghĩ tới vẫn còn sống, ngươi thật đúng là sống dai" Đối với lời nhục mạ của Cát Vân Tường, Hoa Nhược Hư lại tựa hồ không thèm để ý, khẽ cười cười, lại phát ra một tiếng cảm thán.
"Hoa Nhược Hư, không nghĩ tới ngươi lại thích tiếp thu nữ nhân mà Cát mỗ chơi đùa như vậy. Hoa Phi Mộng cũng là của Cát mỗ, ngươi lại xem như là bảo bối vậy, nữ nhân dâm tiện hiện trước mặt ta, ngươi cũng xem là bảo bối, bội phục bội phục!" Cát Vân Tường đột nhiên cười rộ lên, vẻ cười thực sự âm hiểm, câu chữ ác độc, Tôn Vân Nhạn sắc mặt tái xanh, Hoa Nhược Hư khuôn mặt cũng biến đổi, xoảng một tiếng, Tình kiếm đã nắm trên tay.
"Cát Vân Tường, ngươi sẽ vì những lời ô uế của ngươi mà trả giá đắt!" Hoa Nhược Hư lạnh lùng nói, Tình kiếm chỉ về phía Cát Vân Tường, mũi kiếm bỗng nhiên bắn ra kiếm quang cả thước, bầu trời đêm tối đen cũng tựa hồ bị soi sáng.
"Người này giao cho ta" Tôn Vân Nhạn đột nhiên kéo tay Hoa Nhược Hư, nhẹ nhàng nói, "Ta đã tìm hắn thật lâu, một khi hắn hôm nay đã đưa lên tận cửa, ta cũng phải nên kết thúc với hắn".
Hoa Nhược Hư nhìn Tôn Vân Nhạn, nàng ta cũng lẳng lặng nhìn hắn, sắc mặt của nàng rất bình tĩnh, nhưng hắn nhìn thấy ánh mắt của nàng cũng rất kiên quyết. Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng thở dài một tiếng, gật gật đầu lui về phía sau một bước. Trong lòng hắn thật ra cũng có chút lo lắng, mặc kệ nói như thế nào, Cát Vân Tường cùng Tôn Vân Nhạn dù sao đã đã có mấy năm làm vợ chồng, tục ngữ nói nhất dạ phu thê bách nhật ân, tuy hắn biết võ công của Tôn Vân Nhạn đã trên Cát Vân Tường, nhưng nàng ta có quyết tâm được hay không, hắn cũng không dám cam đoan.
Vốn Hoa Nhược Hư cùng Cát Vân Tường cũng không tính là có thâm cừu đại hận gì, chỉ có điều nói đến cũng là vì nữ nhân, chẳng qua nữ nhân này cũng không phải là Tôn Vân Nhạn, mà là Hoa Phi Mộng.
Hoa Phi Mộng cùng Cát Vân Tường từng có một đoạn cảm tình rất sâu, tuy đã là quá khứ nhưng trong nhận thức của Hoa Phi Mộng trước và sau khi đến với Hoa Nhược Hư, Cát Vân Tường trong lòng của nàng cũng còn một chút vị trí, mấy cái này cũng làm cho Hoa Nhược Hư rất không vui, chẳng qua hắn cũng không thể oán Hoa Phi Mộng, bởi vậy tự nhiên đem việc này tính lên người Cát Vân Tường.
Nếu Cát Vân Tường là chính nhân quân tử, hoặc hắn sau khi cùng Hoa Phi Mộng chia tay thì không còn chủ ý gì với nàng, vậy thì cũng không có gì. Nhưng sau khi Cát Vân Tường nhìn thấy bộ mặt thật sự của Hoa Phi Mộng, liền hối hận không thôi, bởi vì Hoa Phi Mộng vô luận dung mạo khí chất so với Tôn Vân Nhạn đều xuất sắc hơn , mà Hoa Phi Mộng khi gặp hắn đều có biểu hiện khác thường, cũng làm cho hắn nghĩ Hoa Phi Mộng trong lòng còn yêu hắn, cho rằng chỉ cần hắn giở chút thủ đoạn, là có thể lấy lại trái tim của nàng, đương nhiên hắn muốn nhất thật ra là thân thể của nàng ta.

Tiếc rằng thế sự không như mong muốn, Hoa Phi Mộng tuy lúc đầu gặp lại hắn thì vẫn còn chút tình cảm, bất quá bởi vì trái tim của nàng đã chuyển qua trên người Hoa Nhược Hư rồi, mà Cát Vân Tường lại hoàn toàn đối nghịch với Hoa Nhược Hư, bởi vậy tin cảm tình cuối cùng đối với Cát Vân Tường dần dần cũng hoàn toàn biến mất, mà khi Cát Vân Tường còn tự cho là đúng nói muốn ở chung với nàng, nàng đối với hắn lại càng cảm thấy chán ghét, thậm chí có thể nói là rất chán ghét. Mà hiện tại, Hoa Phi Mộng cũng không phải là sứ giả Thần cung, thân tâm của nàng cũng đều hoàn toàn thuộc về Hoa Nhược Hư, Cát Vân Tường lại càng không có bất cứ thứ gì để mơ tưởng.
Cát Vân Tường vứt bỏ Tôn Vân Nhạn, mà Hoa Phi Mộng lại hoàn toàn không quan tâm đến hắn, càng làm cho hắn không thể tưởng được chính là, Tôn Vân Nhạn cũng lại thành tình nhân của Hoa Nhược Hư, vì thế dưới lửa hận công tâm, hắn liền bắt đầu dùng lời lẽ ô uế để vũ nhục Hoa Phi Mộng cùng Tôn Vân Nhạn, mà Hoa Nhược Hư tuy biết Hoa Phi Mộng cùng Cát Vân Tường vẫn trong sạch, nhưng cũng khó có thể chịu được, hơn nữa Tôn Vân Nhạn quả thật đã từng là vợ của Cát Vân Tường, làm cho hắn cảm giác rất không thoải mái, đáy lòng cũng bất giác khởi lên sát khí.
"Những người phía sau Cát Vân Tường, có phải là đệ tử Côn Lôn không?" Hoa Nhược Hư đột nhiên cảm thấy mặt của những người phía sau Cát Vân Tường có chút quen thuộc, vì thế liền hỏi.
"Bọn họ đều là đệ tử Côn Lôn" Tôn Vân Nhạn gật đầu nói, nàng lạnh lùng nhìn Cát Vân Tường, đoản kiếm uyên ương kia cũng đã nắm chặt trên tay nàng.
"Cát Vân Tường, ngươi cùng Diệp Bất Nhị cấu kết, trước là hạ độc chiếm ngôi vị Chưởng môn Côn Lôn của cha ta, hiện tại lại cùng nhau mưu đồ độc chiếm võ lâm, hôm nay ta sẽ thay thế cha ta mà thanh lý môn hộ" Tôn Vân Nhạn ánh mắt sắc bén chậm rãi đảo qua mỗi một đệ tử Côn Lôn, cuối cùng dừng lại ở trên người Cát Vân Tường, từng chữ nói ra nặng tựa ngàn cân, các đệ tử Côn Lôn có chút xao động.
"Tôn Vân Nhạn, ngươi không thủ phụ đạo, sau lưng ta thành gian với Hoa Nhược Hư, sau khi bị ta phát hiện thì từ bỏ ngươi, ngươi tâm sanh oán hận mà đặt điều oan uổng cho ta, thật có thể nói là độc nhất là trái tim của phụ nữ" Cát Vân Tường sắc mặt hơi đổi, chẳng qua lập tức liền cắn trả lại.
"Bọn họ phần lớn là do một tay cha ta đào tạo ra, ta không muốn bọn họ chôn cùng tên tiểu nhân như Cát Vân Tường, ngươi giúp ta đừng để cho bọn họ hỗ trợ, cũng đừng hạ sát thủ với họ" Tôn Vân Nhạn quay đầu thấp giọng nói với Hoa Nhược Hư, Hoa Nhược Hư gật đầu, hắn mơ hồ hiểu được, Tôn Vân Nhạn cũng không muốn nói nhiều, lập tức động thủ.
Tôn Vân Nhạn hai tay cầm hai thanh đoản kiếm chập lại một chỗ, phát ra tiếng vang, như một đám mây nương theo tiếp vang mà đánh về phía Cát Vân Tường.
"Chủ thượng, Cát Vân Tường chết rồi!" Phía sau Diệp Bất Nhị một nam tử áo đen hối báo.
"Nói rõ một chút, sao lại chết?" Diệp Bất Nhị bộ dáng hiện tại tựa hồ già nua đi rất nhiều.
"Hắn không biết vì cái gì lại chạy tới khiêu khích Tôn Vân Nhạn, kết quả đã chết trong tay Tôn Vân Nhạn" Nam tử áo đen thấp giọng nói, "Các đệ tử Côn Lôn không hề bị sứt mẻ, chẳng qua, bọn họ đã bị Hoa Nhược Hư khống chế".
"Hoa Nhược Hư Hoa Nhược Hư, chẳng lẽ trời cao thực sự đứng về phía ngươi sao?" Diệp Bất Nhị thì thào nói, "Vì cái gì luôn có người trợ giúp hắn chứ?"

Rạng sáng, ngày mới bắt đầu.
Ngoài thành Kim Lăng, có một ngôi mộ không có mộ bia, người khác cũng không biết bên trong mai táng là ai, có lẽ, cũng chỉ có Hoa Nhược Hư cùng Tôn Vân Nhạn mới biết mai táng trong ngôi mộ này chính là Thanh y thần kiếm thanh danh hiển hách ngày xưa, từng là Chưởng môn Côn Lôn, cao thủ trẻ tuổi nhất Thiên bảng, Cát Vân Tường.
Tôn Vân Nhạn trên mặt đầy nước mắt, nàng có chút xuất thần nhìn đống đất vàng này, bất luận hắn đã từng huy hoàng thế nào, bất luận hắn đã tưng xấu xa thế nào, hiện tại hắn đã ở dưới đống đất vàng này, không lâu sau hắn sẽ trở thành một nắm xương trắng, không lâu sau hắn cũng sẽ dần dần bị thế nhân lãng quên đi.
"Một người như vậy, có đáng khóc vì hắn sao chứ?" Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng thở dài một tiếng, hắn thực có chút không rõ, người là do nàng tự tay giết, hắn tự mắt thấy kiếm của Tôn Vân Nhạn đâm vào tim của Cát Vân Tường, lúc ấy trong mắt Cát Vân Tường, là sự cực kỳ không cam tâm, cũng cực kỳ không thể tin được. Nhưng cũng chính nữ nhân tự tay giết Cát Vân Tường, chẳng những tự mình đem hắn mai táng, còn vì hắn mà rơi lệ.
"Hắn từng là trượng phu của ta, cũng là nam nhân duy nhất trên đời này ta đã từng yêu" Tôn Vân Nhạn âm u nói, "Mặc kệ thế nào, chúng ta cũng đã từng có một thời gian sống hạnh phúc khoái hoạt, nhưng những ngày như vậy sẽ không còn nữa, ta không phải vì hắn chết mà thương tâm, mà là vì hạnh phúc không thể có được kia mà thương tâm".
"Trên đời này, cũng không chỉ có hắn mới có thể mang đến cho nàng hạnh phúc" Hoa Nhược Hư trong lòng có chút cảm giác

không thoải mái.
"Cả đời này của ta, sẽ không yêu bất luận kẻ nào nữa, đối với một nữ nhân mà nói, không có yêu, thì có hạnh phúc sao?" Tôn Vân Nhạn buồn bã cười, "Ngươi không phải nữ nhân, ngươi sẽ không hiểu đâu".
Tôn Vân Nhạn chậm rãi xoay người đi, càng lúc càng xa, mắt thấy nàng dần dần biến mất khỏi tầm mắt mình, Hoa Nhược Hư muốn đuổi theo, lại phát hiện mình không có dũng khí này. Hắn không thương nàng, lại có thể nào hy vọng xa vời nàng yêu thương hắn? Một khi đã không thương, đuổi theo thì có thể làm được gì?
Khi Hoa Nhược Hư một mình trở lại Hoa phủ thì sắc trời đã sáng, các đệ tử của Côn Lôn, cũng đã được cho uống độc dược phát tác theo thời gian đã định, chẳng qua có Tiểu thần y Hàm Tuyết ở đây, tự nhiên là không thành vấn đề. Chẳng qua sau khi bọn họ uống giải dược, Hoa Nhược Hư cũng không để họ ở lại Thiên Tinh Minh, mà bảo bọn họ đi tìm Tôn Vân Nhạn.
Chẳng qua rất nhanh bọn họ lại trở về, Tôn Vân Nhạn nói nàng đã không phải là người của phái Côn Lôn, nàng la Tam Trưởng lão Ma cung, cho nên nàng sẽ không giữ bọn họ lại được. Bất đắc dĩ Hoa Nhược Hư phải đem bọn họ giao cho Phương Hiệp, dù sao hiện tại nói gì đi nữa thì chỉ có Phương Hiệp là người có thân phận cao nhất tại phái Côn Lôn.
Sau đó Hoa Nhược Hư tới chỗ Hoa Ngọc Phượng, muốn cùng nàng thương lượng việc tấn công Tiên cung, chỉ là Hoa Ngọc Phượng tựa hồ lại có chút không nỡ xuống tay làm cho hắn có chút kỳ quái, thậm chí nghĩ đến nàng còn bực mình chuyện Triệu Uyển Nhi, liền vội vàng đem việc hắn sẽ không cưới Triệu Uyển Nhi nói ra.
"Sư đệ, chúng ta đối phó tiên cung vốn không khó, chỉ là đã có một ít cố kỵ, ta sợ đến lúc đó không tiện giải quyết" Hoa Ngọc Phượng do dự thật lâu rốt cuộc cũng không đem chuyện Hoa Thiên Tinh nói ra, nàng sợ hắn nhất thời không thể chịu được đả kích này.

"Tuyết gia cùng Hoa gia, chúng ta tận lực không giao thủ với bọn họ là được" Hoa Nhược Hư thật ra cũng hiểu được, Tuyết Du Du tuy cùng Phiêu Tuyết sơn trang quan hệ đã cắt đứt, nhưng dù sao đó cũng là cha mẹ của nàng, mà Hoa Phi Mộng cùng Hoa Phi Hoa, căn bản là cùng với Hoa gia cũng không có gì là không hợp.
"Nhưng cứ như vậy, có thể phát sinh rất nhiều phiền phức, như vậy ta sẽ không nắm chắc" Hoa Ngọc Phượng nhẹ nhàng nói, "Sư đệ, đợi vài ngày nữa, tỷ sẽ suy nghĩ lại xem có biện pháp nào tốt hơn không".
"Hoa đại ca, Hoa đại ca!" Hoa Nhược Hư vừa mới từ trong phòng Hoa Ngọc Phượng đi ra, Tuyết Du Du đã nhảy tới, mà bên nàng còn đi theo tiểu cô nương tên là Chu Chu kia.
"Du Du, nàng không cùng Thanh tỷ các nàng cùng đi chơi sao?" Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nghe từng nhịp tim đập. Nha đầu này hiện tại càng ngày càng mê người, hậu quả tu luyện mị thuật đã dần dần thể hiển ra.
"Hoa đại ca, muội cùng Chu Chu ra ngoài chơi, chàng đi theo chơi được không?" Tuyết Du Du hai mắt lo lắng nhìn Hoa Nhược Hư, thân thể mềm mại có chút không an phận cọ sát trên người hắn.
"Du Du, nàng đừng lộn xộn nữa, ta đi cùng nàng" Hoa Nhược Hư sắc mặt ửng đỏ, hắn thiếu chút nữa là đã không cầm lòng được đem nha đầu này vào phòng mà yêu một phen.
"Đi thôi" Chu Chu nhảy nhót đi ra ngoài, bộ dáng cao hứng phấn chấn, Tuyết Du Du mỉm cười ngọt ngào, xem ra nàng rất vui vẻ, Hoa Nhược Hư trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ không ít, hắn đã lâu không ở với nàng. Thật ra hắn cũng biết Du Du thật ra tâm tính vẫn còn rất con nít, mà hắn lại ít dẫn nàng đi chơi, bởi vì hắn một khi cùng nàng ở một mình, thì rất khó mà thèm khát thân thể của nàng, mà Tuyết Du Du cũng luôn thỏa mãn yêu cầu của hắn, Hoa Nhược Hư luôn vì việc này mà hổ thẹn không thôi, cũng may Tuyết Du Du cũng không trách hắn, ngược lại tựa hồ đối với việc Hoa Nhược Hư mê luyến thân thể của nàng lại có chút vui vẻ.
Tuyết Du Du cũng biết mình đối với Hoa Nhược Hư có bao nhiêu hấp dẫn, bởi vậy cũng không lộn xộn nữa, mà chỉ ôm cánh tay hắn, đi theo sau Chu Chu, nhưng vừa ra khỏi cửa thì đã có một người ngăn đón phía trước.
Phương Hiệp dùng một loại ánh mắt rất kỳ lạ nhìn Hoa Nhược Hư, làm cho hắn có chút cả người có cảm giác không được tự nhiên, trong lòng âm thầm cảm thấy kỳ quái, bộ dáng của Phương Hiệp hiện tại tựa hồ có chút không đúng.
"Phương huynh tìm ta có việc gì sao?" Hoa Nhược Hư rốt cuộc không thể nhịn được hỏi.
"Ta muốn hỏi ngươi một vấn đề, hy vọng ngươi đừng gạt ta" Phương Hiệp giương mắt nhìn chằm chằm vào Hoa Nhược Hư hồi lâu, rồi chậm rãi nói.
"Phương huynh cứ hỏi" Hoa Nhược Hư mơ hồ cảm giác có chút không ổn, trong lòng dâng lên cảm giác bất an.
"Tối hôm qua ngươi cùng sư tỷ của ta ở cùng một chỗ phải không?" Phương Hiệp tựa hồ rất khó khăn để nói ra những lời này. Hoa Nhược Hư trong lòng chấn động, âm thầm kêu khổ.
Hoa Nhược Hư trong khoảng thời gian ngắn không biết nên trả lời thế nào cho tốt, sắc mặt xấu hổ không thôi.

"Buồn cười ta lúc trước lại cảm tạ ngươi giúp ta cứu sư tỷ trở về, thật sự là buồn cười!" Phương Hiệp cười ha hả, mặt biến sắc dị thường khó coi, rồi sau đó nhìn Hoa Nhược Hư nói ra từng từ một, "Hoa Nhược Hư, ta thực sự là nhìn lầm ngươi!"
Phương Hiệp lạnh lùng hừ một tiếng rồi xoay người đi ra ngoài, Hoa Nhược Hư mở miệng nhưng cuối cùng cũng không nói được lời nào.
"Hoa đại ca, chúng ta đi vào thôi, chúng ta không ra ngoài chơi nữa" Tuyết Du Du ôn nhu nói, Tuyết Du Du luôn luôn chỉ biết làm nũng, thì ra cũng hiểu ý người khác như vậy.
"Du Du, ta không sao, ta đáp ứng dẫn nàng ra ngoài chơi, chúng ta bây giờ đi thôi" Hoa Nhược Hư miễn cưỡng cười, lắc lắc đầu nói.
Thật ra hắn đã sớm biết sẽ có ngày như vậy, trên đời giấy vốn không thể gói được lửa. Đối với phản ứng của Phương Hiệp, hắn cũng cảm thấy rất bình thường. Phương Hiệp vốn si tình với Tôn Vân Nhạn, Hoa Nhược Hư cho dù bị Phương Hiệp chỉ trích, hắn cũng không thể nói được gì, bởi vì thật sự là sau khi hắn biết Phương Hiệp có cảm tình với Tôn Vân Nhạn, vẫn vì thỏa mãn dục vọng của bản thân mà lại chiếm lấy Tôn Vân Nhạn.
Bởi vì Hoa Nhược Hư tâm tình không được tốt, Tuyết Du Du tựa hồ cũng không còn tâm tình du ngoạn, chỉ cùng Hoa Nhược Hư yên lặng đi trên đường, mà Chu Chu lại không như vậy, nàng ta ở nơi này nhìn tới nhìn lui, khi thì lấy chuông bạc ra rung làm cho người đi đường đều quay lại nhìn, mà dung nhan khuynh quốc khuynh thành cùng khí chất làm người ta yêu mến, lại càng làm mọi ánh mắt đều dừng lại ở trên người nàng, mà so ra, Tuyết Du Du tuy xinh đẹp không thua gì nàng, nhưng số người chú ý lại khong bằng.
"Du Du tỷ tỷ, Hoa đại ca, giúp muội mua ít vải vóc đi, muội muốn may quần áo" Đi tới một gian hàng vải, Chu Chu kéo tay Tuyết Du Du đi vào bên trong, Hoa Nhược Hư bất đắc dĩ cũng phải cùng đi vào.
"Cái này không tệ, cái này cũng đẹp, chọn cái nào đây?" Chu Chu cái nào cũng ngắm, xem bộ dáng của nàng tựa hồ cái gì cũng thích.
"Ài, hay là các tỷ tỷ cùng giúp ta chọn đi, ta không nghĩ ra" Chu Chu lẩm bầm nói, lảnh lót hô lên, "Ông chủ, giúp ta đem toàn bộ số vải này đưa đến Hoa phủ".
"Ngươi mua nhiều như vậy làm gì?" Hoa Nhược Hư bị dọa nhảy dựng, không riêng gì hắn, ông chủ hiệu vải kia cũng bị dọa nhảy dựng.
"Vị tiểu thư này, số vải vóc này, cô, cô muốn mua hết?" Ông chủ hiệu vải bộ dáng có chút không quá tin, thấp giọng khép nép hỏi.
"Đúng, mua hết" Chu Chu hai mắt xoay chuyển, đột nhiên ngọt ngào cười với Hoa Nhược Hư, "Hoa đại ca, người trả tiền giúp ta có được không?"
"Chu Chu cô nương, cô muốn mua đương nhiên phải tự mình trả tiền chứ" Hoa Nhược Hư âm thầm hít một hơi nói, âm thầm lêu một tiếng nguy hiểm thật, hắn thiếu chút nữa là theo bản năng nói ra một chữ được. Mấy ngày nay, hắn cũng cảm thấy Chu Chu này có chút cổ quái, Hoa Ngọc Phượng tra mấy ngày, cũng không tra được tư liệu gì về nàng ta, mà da mặt của Chu Chu cũng đủ dày, nàng ta lại ở tại Hoa phủ không đi, hơn nữa không biết là có ma lực gì, mà mọi người lại rất thích nàng ta, đặc biệt là Tuyết Du Du.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện