"Nàng thực muốn cái khăn che mặt sao?" Hoa Nhược Hư tâm tư vừa chuyển, đột nhiên hỏi.
"Nói nhảm!" Âu Dương Băng Nhi tức giận nói, thuận tiện còn hung hăng trừng mắt nhìn Hoa Nhược Hư, chẳng qua lại nói Hoa Nhược Hư quả thật đã hỏi thừa, nàng nếu không muốn thì việc gì phải đi tìm hắn?
"Thật ra, muốn ta trả cho nàng cái khăn che mặt cũng không khó" Hoa Nhược Hư mỉm cười, hắn đã bắt đầu xuất hiện ý nghĩ trêu đùa với Âu Dương Băng Nhi.
"Ngươi cứ rề rà làm gì? Mau nói đến làm thế nào mới chịu trả cái khăn che mặt cho ta!" Âu Dương Băng Nhi tính tình tựa hồ không tốt cho lắm.
"Rất đơn giản, chỉ cần nàng đáp ứng ta một điều kiện" Hoa Nhược Hư cố ý nhấn mạnh chữ điều kiện, chẳng qua nói tới đây hắn lại không tự chủ được nhớ tới nửa tấm thân trần của Âu Dương Băng Nhi ngày đó, không khỏi trống ngực đập dồn.
"Điều kiện gì?" Âu Dương Băng Nhi tựa hồ ngẩn ra, mặt thoáng đỏ, bộ dáng có chút thẹn thùng, làm cho Hoa Nhược Hư lòng dạ nhộn nhạo.
"Nàng không phải rất hiểu ta sao chứ? Lần này chẳng lẽ không đoán ra điều kiện của ta sao?" Hoa Nhược Hư khẽ cười nói.
"Ta nói cho ngươi, ngươi đừng tưởng còn có chuyện tốt như lần trước!" Âu Dương Băng Nhi sắc mặt lại đỏ lên, phẫn nộ nói, còn thấp giọng mắng một câu, "Lưu manh!"
"Đó là tự nàng nghĩ, cũng không có quan hệ gì với ta" Hoa Nhược Hư như cười như không nhìn Âu Dương Băng Nhi, Âu Dương Băng Nhi bị hắn nhìn cả người không được tự nhiên, môi anh đào hé mở, tựa hồ lại muốn mắng người, chẳng qua Hoa Nhược Hư không cho nàng cơ hội, đã mở miệng trước, "Thật ra điều kiện rất đơn giản, chỉ cần nàng đem những lời nói với ta khi lần đầu tiên nhìn thấy ta, có thể nói lại lần nữa xem. Chẳng qua, thần thái khẩu khí của nàng cũng phải giống như lúc đó".
"Đây là điều kiện gì? Hoa Nhược Hư, ngươi quá nhàm chán sao?" Âu Dương Băng Nhi nghe điều kiện này thì ngẩn ra.
"Dù sao ta chỉ có điều kiện này, muốn lấy lại khăn che mặt hay không là do tự bản thân nàng" Hoa Nhược Hư lại lười biếng nói, trong lòng thầm buồn cười, cuối cùng cũng có thể trước mặt nữ nhân này chiếm chút thượng phong.
Âu Dương Băng Nhi mặt biến sắc bất định, ánh mắt nhìn Hoa Nhược Hư cũng càng ngày càng phức tạp, nàng thật lâu sau cũng không nói gì, xem ra trong lòng đang tính toán có nên đáp ứng điều kiện của Hoa Nhược Hư hay không.
Hoa Nhược Hư tâm như bay đến Tuyết Sơn, đó là lần đầu tiên hắn gặp Âu Dương Băng Nhi.
"Đại ca ca, đại tỷ tỷ, các người đang làm gì vậy?" Hoa Nhược Hư còn nhớ rõ thanh âm của Âu Dương Băng Nhi ngày đó, hắn vẫn nhớ rõ ánh mắt mê hoặc cùng tò mò của hắn, hắn cho đến bây giờ vẫn có chút không dám tin tưởng rằng, cô gái thoạt nhìn ngây thơ không biết gì đó, trên thực tế lại thành ra như thế này.
"Thế sự thật sự là khó liệu!" Hoa Nhược Hư trong lòng thở dài một tiếng, từ trong trầm tư trở lại hắn quay đầu nhìn về phía Âu Dương Băng Nhi, lại phát hiện nàng ta đã không có ở đó nữa, vội vàng quay đầu lại nhìn, thì thấy bóng dáng của nàng vừa mới biến mất sau một cánh cửa.
"Không phải mới vừa nói ta không trả khăn bịt mặt thì không được đi sao, sao bản thân lại tự bỏ đi như vậy?" Hoa Nhược Hư nói thầm một tiếng, chẳng qua một khi nàng ta đã không bám lấy hắn đòi khăn che mặt nữa, hắn cũng vui vẻ mà chuồn đi, hắn cũng không muốn bản thân lại thêm phiền toái.
Hoa Nhược Hư bước nhanh trở về nhà, trong lòng hắn cũng có chút lo lắng, tối hôm qua lại triền miên cùng Triệu Uyển Nhi một đêm không có trở về, không biết Hoa Ngọc Phượng có tức giận hay không nữa.
Tuy là sáng sớm, nhưng người đi đường đã rất nhiều, xe cộ tấp nập thật là náo nhiệt. Trong đám người đột nhiên xao động, Hoa Nhược Hư cảnh giác xoay mình, hắn cảm giác được có mấy cao thủ đang tiếp cận về phía này.
Hoa Nhược Hư dừng bước, xoay người lại phát hiện người áo trắng nhưng lại có vẻ rất chật vật đang chạy về phía hắn, mà phía sau hắn không xa, còn có hơn mười bóng người đang đuổi theo.
Bóng người càng ngày càng gần, Hoa Nhược Hư sắc mặt lại khẽ biến sắc, bởi vì hắn nhận ra người đang chạy tới, rõ ràng là Lâu chủ Bạch Y lâu, Bạch Y.
Người trên đường đều dạt sang hai bên né tránh, chẳng qua Hoa Nhược Hư lại kiêu ngạo đứng thẳng ở giữa đường, mắt thấy Bạch Y đã chạy vội tới trước mặt hắn, vẫn không có ý dừng lại.
Bạch Y hiển nhiên đã cảm giác được có người ngăn đón ở phía trước, thân mình chợt né sang bên cạnh, tựa hồ muốn né tránh Hoa Nhược Hư mà tiếp tục chạy, chẳng qua Hoa Nhược Hư cũng không để cho hắn được như nguyện.
"Bạch lâu chủ, đã lâu không gặp!" Hoa Nhược Hư thản nhiên nói, mà nói cũng kỳ quái, Bạch Y vốn đang chuẩn bị né tránh về phía khác, nghe được những lời này lại đột nhiên ngừng lại ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên.
Lúc này người đuổi theo cũng đã đến, bọn họ khi thấy Hoa Nhược Hư tựa hồ sắc mặt liền biến đổi, cùng dừng bước.
"Thần đao đường đao thập tam ra mắt Hoa công tử!" Một thanh niên chừng ba mươi tuổi ở trước ôm quyền thi lễ với Hoa Nhược Hư.
"Vị huynh đài này, chúng ta từng gặp nhau qua sao chứ?" Hoa Nhược Hư có chút mơ hồ hỏi, chẳng qua ánh mắt của hắn vẫn dừng ở trên người Bạch Y, bộ quần áo trắng của Bạch Y đã muốn thành màu xám, mà trên mặt hắn cũng dính đầy bụi đất, vẻ sạch sẽ ngày xưa mỗi lần nhìn thấy hắn thì hiện tại một chút cũng nhìn không ra, mà hai mắt của hắn lại giăng đầy tơ máu, trên mặt tràn ngập vẻ mỏi mệt, bộ dáng tiều tụy không chịu nổi, từ trên người hắn, Hoa Nhược Hư đột nhiên tựa hồ gặp lại tình cảnh của hắn khi bị tứ đại thế gia thậm chí là cả võ lâm đuổi giết, mà Bạch Y hiện tại chính là phiên bản sống của hắn khi đó.
Hoa Nhược Hư mơ hồ có chút kỳ quái, hắn biết Bạch Y từng suất lĩnh Bạch Y lâu mai phục đám người Triệu Trường Không, nhưng Bạch Y lại thua trên tay Phương Hiệp mà rút lui, ngắn ngủn chỉ hơn một tháng, Bạch Y làm sao mà lại trở thành bộ dáng như hiện tại?
"Hoa công tử đương nhiên sẽ không biết kẻ vô danh tiểu tốt như tại hạ, chẳng qua Hoa công tử trong võ lâm, người trong giang hồ chúng ta ai mà không biết công tử?" Đao thập tam vẻ mặt cung kính, nói xong lại nhìn Bạch Y, rồi ôm quyền nói, "Bạch Y giết Phó Đường chủ Thần đao đường chúng ta, chúng ta phụng mệnh vì Phó Đường chủ mà báo thù, mong Hoa công tử thành toàn!"
"Thần đao đường? Ta sao cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua?" Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng nói, tựa hồ là lẩm bẩm, chẳng qua lại tựa hồ như hỏi Đao thập tam.
"Hoa công tử, ngươi, ngươi đừng nghe bọn họ, bọn họ là thủ hạ của Diệp Bất Nhị" Một thanh âm khàn khàn truyền tới, chính là Bạch Y nói.
"Diệp Bất Nhị?" Hoa Nhược Hư sắc mặt lạnh lùng, nhìn Bạch Y, rồi lại nhìn hơn mười nam tử kia, trong lòng âm thầm tự đánh giá.
"Hoa công tử, tại hạ cũng không muốn dối người, Diệp Bất Nhị vốn là sư phụ của ta, sư phụ cho rằng ta phản bội hắn, cho nên đã hủy Bạch Y lâu cảu ta, ta may mắn trốn thoát, nhưng hơn một tháng này, thủ hạ của sư phụ vẫn luôn đuổi giết ta" Bạch Y nhanh chóng nói, "Ta lần này đến, chính là muốn nương tựa Hoa công tử!"
Đao thập tam sắc mặt biến đổi, hướng sang bên cạnh ra dấu, hơn mười người đồng thời vô thanh vô tức hành động, mỗi người trên tay là một thanh cương đao bóng lưỡng, cương đao tỏa ra hào quang màu lam, hơn mười thanh đao đồng thời bổ tới, chẳng qua cũng không bổ về phía Bạch Y, mà là bổ về phía Hoa Nhược Hư.
Hoa Nhược Hư khẽ né một bước, Tình kiếm đột nhiên ra khỏi vỏ, Thiên Tinh kiếm pháp chi Thiên Tinh Vũ, Tình kiếm trong hư không dệt thành một mạng lưới, bao lấy đao thế sắc bén kia.
Đao phong lẫm liệt đột nhiên tiêu biến, Hoa Nhược Hư lập tức phát hiện mình phạm một sai lầm, thì ra mục tiêu của bọn họ vẫn là Bạch Y, mà thế công vừa rồi tới hắn chỉ là hư trương thanh thế. Bạch Y vốn đã mệt mỏi vì chạy trốn, sau khi nhìn thấy Hoa Nhược Hư thì thần kinh khẩn trương đột nhiên thả lỏng, lập tức tựa như muốn sụp đổ xuống, trong lúc nhất thời, hắn tựa hồ đã hoàn toàn không còn năng lực chống cự, chỉ có thể trơ mắt nhìn hơn mười thành đao tẩm kịch độc đang hướng tới những chỗ yếu hại của hắn mà chém tới.
Hoa Nhược Hư trong lòng cực kỳ không thoải mái, tuy hắn đôi với sự chết sống của Bạch Y không mấy quan tâm, nhưng những người này trước mặt hắn mà làm như vậy thật không nể mặt hắn, có lẽ là hắn gần đây bị người lừa nhiều, cho nên một khi có người lừa hắn, hắn sẽ cảm thấy hết sức tức giận.
Đao thập tam trong lòng cảm thấy có chút cao hứng, bởi vì mắt thấy Bạch Y đã khó tránh khỏi cái chết, nhiệm vụ của hắn cũng xem như là hoàn thành. Chỉ là, hắn cao hứng quá sớm, bỗng nhiên trước mặt hắn xuất hiện một thanh kiếm, một trận đinh đinh đang đang vang lên, hắn phát hiện đao trên tay đã cắt thành hai mảnh, mà những người khác cũng như vậy.
Bạch Y tuy đã nhặt lại được tính mạng, nhưng cũng sợ đến toát mồ hôi lạnh, chẳng qua đối với Hoa Nhược Hư lại thêm phần kính nể cùng sợ hãi, hắn vừa rồi cơ hồ đã nhận định mình phải chết không thể nghi ngờ, lại không nghĩ rằng ngay tại thời điểm ngàn cân treo sọi tóc đó, Hoa Nhược Hư vẫn có thể cứu hắn một mạng.
Chẳng qua thật ra cái này đối với Hoa Nhược Hư mà nói cũng không quá khó, bởi vì