Khi Hoa Nhược Hư từ chỗ của Triệu Uyển Nhi trở về, thì đã là buổi trưa, mà Hoa Ngọc Phượng cũng đã tỉnh, đang cùng Tây Môn Lâm Triệu Trường Không Hoàng Oanh Oanh ba người đang bàn kế hoạch tập kích Tiên cung, trên cái bàn trước mặt bọn họ có tấm bản đồ, đúng là bản đồ lộ tuyến Tổng đàn Tiên cung, đệ tử tình báo của Võ Lâm Thư Viện dưới tay Hoa Ngọc Phượng năng lực quả thật làm cho người ta bội phục, có thể vẽ lại lộ tuyến chi tiết như vậy.
"Đây là bản đồ lộ tuyến Tổng đàn Tiên cung, Tổng đàn Tiên cung ở dưới mặt đất, ở trên chỉ là một trạch viện cũ nát, ngoại trừ một lão nhân trông cửa, không có bất kỳ kẻ nào, mà lối vào cũng ở chỗ này, chẳng qua bọn họ rất ít đi từ nơi này vào, bởi vì bên trong còn có một cái thông đạo thông ra ngoài thành. Chúng ta chỉ cần mở ra chỗ này là có thể đi vào, bên trong không có cơ quan, bởi vậy có thể yên tâm" Hoa Ngọc Phượng chỉ một vị trí trên bản đồ lộ tuyến nói, "Ngày mốt chính là Trừ tịch, chúng ta vào tối Trừ tịch sẽ phát động tiến công, trước đó, không thể cho bất luận kẻ nào có tin tức này, phòng tiết lộ ra ngoài".
"Tiên cung tuy đệ tử đông đảo, nhưng thực tế đại đa số võ công thấp kém, không đủ khả năng, cao thủ của Tiên cung cơ hồ đều tụ tập tại Tổng đàn, bởi vậy chúng ta chỉ cần đem Tổng đàn Tiên cung hủy diệt, Tiên cung rất nhanh sẽ hoàn toàn tan rã" Hoa Ngọc Phượng tiếp theo phân tích thực lực Tiên cung, "Tổng đàn Tiên cung võ công cao nhất là Cung chủ Phong Quá Vân cùng tứ đại Trưởng lão Tiên cung, cũng chính là nguyên tứ đại Trưởng lão Thần cung, mặt khác, tứ đại thế gia tuy thực lực không kém, nhưng cũng sẽ không có uy hiếp lớn gì với chúng ta, Nguyệt Thiên Anh Nguyệt gia võ công bình bình, Trường Không, ngươi phụ trách đối phó hắn, cần tốc chiến tốc thắng, không cần lưu tình, mà Hoa gia là bị buộc bất đắc dĩ, cho nên đến lúc đó chỉần cho Phi Mộng giữ chân là được, mà Phong Vân Động cùng Phong Tòng Vân Phong gia đã chết, Phong gia tự nhiên có thể xem nhẹ không tính, phiền toái chính là Tuyết gia, Tuyết Danh Phong đối với Du Du có thể sẽ không lưu tình, cho nên không thể sử dụng Du Du giao thủ kềm chế hắn, hơn nữa Phong Vân Phiêu có quan hệ cùng Phong gia, bởi vậy Tuyết gia sẽ tận tâm hết sức trợ giúp Phong Quá Vân, mặt khác còn có Phong Bình, có ra tay đối với chúng ta hay không cũng còn chưa rõ".
"Phong Vân Khởi, ồ ta nói là Phong Trưởng lão Tiên cung cùng Phong Quá Vân, sẽ do ta cùng sư tỷ đối phó, tam đại Trưởng lão khác của Tiên cung, sẽ giao cho mấy người Uyển Nhi, vừa lúc có thể cho các nàng trừng trị phản đồ" Hoa Nhược Hư tiếp lời, Hoa Ngọc Phượng quay đầu nhìn hắn ôn nhu cười.
"Tuyết Danh Phong cứ giao cho ta" Tây Môn Lâm ngẫm lại nói.
"Lâm tỷ, nếu có thể tốt nhất là lưu cho hắn một đường sống" Hoa Nhược Hư gật đầu, thoáng trầm ngâm một chút nói.
"Yên tâm, ta có chừng mực, ta cũng không muốn về sau khó nhìn mặt Du Du" Tây Môn Lâm dịu dàng cười nói.
"Chúng ta cứ quyết định như vậy, mọi chuyện khác ta sẽ an bài, sư đệ, phía Phi Mộng, đệ nói với nàng trước, còn nữa, Chu Chu lai lịch không rõ, chúng ta phải cẩn thận một chút, chuyện này ngàn vạn lần đừng cho nàng ta biết" Hoa Ngọc Phượng thấp giọng nói.
Đột nhiên có tiếng bước chân nhẹ dồn dập truyền tới, một lát sau một đôi thiếu niên nam nữ áo trắng xuất hiện trước cửa, Hoa Nhược Hư nhìn kỹ, thì ra là Thất lang cùng Thất muội Tình lâu.
"Lâu chủ, Phượng cô nương, có chuyện rồi, Bạch Y không thấy!" Thất muội có chút thở hổn hển, vội vàng nói.
"Không thấy, không thấy từ khi nào?" Hoa Nhược Hư hơi ngẩn ngơ, vội vàng hỏi.
"Ta sángnay còn gặp hắn, chẳng qua vừa rồi đi xem hắn lại phát hiện không thấy nữa" Thất muội cúi đầu, trên mặt có vài phần xấu hổ.
"Bạch Y có thể khôi phục võ công rồi tự rời đi hay không?" Triệu Trường Không ngẫm lại, sau đó dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Hoa Ngọc Phượng.
"Khả năng này cũng không tính là lớn, trừ phi, có cái gì đủ để hấp dẫn hắn rời đi" Hoa Ngọc Phượng lắc lắc đầu, "Hơn nữa, nếu không có ngoại lực trợ giúp, hắn cũng không thể khôi phục võ công".
"Thật ra, Bạch Y mất tích cũng không phải là chuyện xấu, vốn người này không thể dựa được, lưu lại hắn ở trong này chỉ có thể mang lại phiền toái, một khi hắn đã không thấy, chúng ta cũng không quản hắn" Tây Môn Lâm nói, mọi người đều gật đầu, Tây Môn Lâm nói quả thật không sai.
"Trường Không, Oanh Oanh, các người có thể đi về trước" Hoa Ngọc Phượng liếc nhìn hai người, sau đó nói với Hoa Nhược Hư, "Sư đệ, Lâm tỷ, chúng ta đi xem nha đầu Tiểu Tuyết kia".
"Chu Chu cơ hồ mỗi ngày đều cùng Tiểu Tuyết Du Du hai người ở cùng một chỗ, ai cũng biết chàng chiều hai nàng nhất, cho nên không có ai quản các nàng làm cái gì, Chu Chu cũng có thể đi theo họ mà không ai ngăn trở" Hoa Ngọc Phượng nhẹ giọng nói, nàng cùng Tây Môn Lâm một trái một phải đi hai bên Hoa Nhược Hư.
"Tiểu Tuyết tâm tư đơn thuần, Du Du cũng không có tâm kế gì, nếu Chu Chu thực có mục đích gì, các nàng cũng sẽ không phát hiện, hơn nữa sẽ rất dễ dàng trong lúc vô tình trợ giúp Chu Chu" Tây Môn Lâm tiếp lời nói, nàng tự nhiên hiểu được ý của Hoa Ngọc Phượng, Chu Chu xuất hiện vốn đã có chút khó hiểu, hơn nữa lại ở trong này không đi cũng kỳ quái.
"Ta căn bản là tra không ra người này, Chu Chu hiển nhiên đến từ gia đình phú quý, mà cô gái xinh đẹp như vậy hơn nữa không giống người thường, thì phải sinh ra trong gia đình phú quý, khẳng định sẽ không yên lặng vô danh, chuyện này bên trong khẳng định có chút không bình thường" Hoa Ngọc Phượng nói tiếp, "Từ khi nàng ta đến, Thiên Tinh Minh chúng ta phát sinh vài chuyện, trên biểu hiện xem ra có lẽ không có quan hệ với nàng ta, chẳng qua ta vẫn cảm thấy có phần xảo hợp. Trước là Phương Hiệp cùng chàng phản bội rời đi, sau đó Phi Hoa cũng đột nhiên bỏ đi, mà hiện tại Bạch Y lại thần bí biến mất, ta cuối cùng vẫn cảm thấy mấy cái này có thể có quan hệ với nàng ta".
"Nàng ta có bản lĩnh lớn như vậy sao chứ?" Hoa Nhược Hư có chút hoài nghi, nếu việc này thực có quan hệ với nàng ta, thì tiểu cô nương kia thật đúng là không thể xem thường.
"Đến rồi, các nàng hẳn đều ở bên trong" Hoa Ngọc Phượng không cho ý kiến, phòng của Hàm Tuyết đã ở phía trước, mà bọn họ đã mơ hồ có thể nghe được tiếng cười từ trong phòng truyền ra.
Đẩy cửa ra lại phát hiện Hàm Tuyết Tuyết Du Du còn có Chu Chu ba người đều đang cười, không biết là có chuyện gì mà vui vẻ như vậy.
"Thiếu gia" Thấy Hoa Nhược Hư đi vào, Hàm Tuyết cười hì hì nũng nịu hô lên, sau đó nhảy phốc lên trên người Hoa Nhược Hư.
"Hoa đại ca" Tuyết Du Du cũng vui vẻ hô lên một tiếng, chẳng qua nàng cũng rụt rè hơn Hàm Tuyết một ít, trước mặt nhiều người như vậy cũng không dám thể hiện sự yêu thương với Hoa Nhược Hư.
"Tiểu Tuyết, có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?" Hoa Nhược Hư cười hỏi.
"Hì hì, vừa rồi Chu Chu kể chuyện cười, rất là buồn cười" Hàm Tuyết hì hì cười nói.
"Tiểu Tuyết, ta đang chuẩn bị cùng thiếu gia bảo bối của muội đi ra ngoài chơi, muội có muốn đi không?" Hoa Ngọc Phượng đột nhiên mỉm cười với Hàm Tuyết, Hoa Nhược Hư cũng hơi ngẩn người, hắn hình như còn chưa nói muốn đi ra ngoài mà? Chẳng qua hắn biết Hoa Ngọc Phượng nói như vậy nhất định là có nguyên nhân của nàng, tự nhiên cũng sẽ không phản bác.
"Hì hì, tiểu thư người thật tốt, biết muội thích cùng thiếu gia ra ngoài chơi" Hàm Tuyết cao hứng nói.
"Du Du, muội cũng đi luôn" Hoa Ngọc Phượng quay đầu nói với Tuyết Du Du, sau đó lại chuyển hướng ngọt ngào cười với Chu Chu đang không nói gì, "Chu Chu, muội có muốn đi cùng không?"
"Chúng ta buổi sáng vừa mới đi chơi xong, hiện tại không đi nữa" Chu Chu hai tròng mắt chợt chuyển, cười khanh khách nói với Hoa Nhược Hư, "Hoa đại ca, muội cũng không quấy rầy mọi người, muội tự mình đi chơi" Nói xong nhảy dựng lên chạy đi ra ngoài.
"Chu Chu, ngươi cũng đi đi, ngươi không phải nói rất thích đi chơi mà" Tuyết Du Du nhanh chóng chạy đến phía sau Chu Chu, vừa kéo lại và dùng bộ dáng năn nỉ nói.
"Đúng đó, Chu Chu, cùng đi đi, chúng ta không phải mỗi lần đều cùng nhau đi ra ngoài sao?" Hàm Tuyết cũng vội vàng nói.
Dưới sự liên hợp giữa Tuyết Du Du cùng Hàm Tuyết, Chu Chu rốt cuộc cũng phải đáp ứng đi chơi với mọi người, mà lúc này, Hoa Ngọc Phượng khóe miệng khẽ lộ ra vẻ mỉm cười.
Hoa Nhược Hư cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, thì ra Hoa Ngọc Phượng lại thích đi dạo phố như vậy, cả buổi chiều đi đến đêm khuya, ngoại trừ vào quán ăn cơm, ước chừng bốn canh giờ, cơ hồ không ngừng đi lại trong thành, đáng thương cho Chu Chu mấy lần kêu mệt nói phải đi về, chẳng qua Hoa Ngọc Phượng như đang hứng chí không để ý đến đề nghị của nàng, Hoa Nhược Hư tuy có chút chịu không nổi, chẳng qua hắn tự nhiên cũng không thể cưỡng cầu Hoa Ngọc Phượng về nhà, mà đối với Hàm Tuyết mà nói, Hoa Nhược Hư chính là tất cả của nàng, chỉ cần Hoa Nhược Hư ở đây, đừng nói là bốn canh giờ, chỉ sợ bốn mươi canh giờ nàng cũng có thể kiên trì, Tuyết Du Du thì vẫn như một con chim nhỏ nép ở bên cạnh Hoa Nhược Hư, mà làm kẻ khác mở rộng tầm mắt chính là, Tây Môn Lâm so với Hoa Ngọc Phượng còn muốn lợi hại hơn, buổi tối Hoa Ngọc Phượng rốt cuộc nói phải về thì Tây Môn Lâm bộ dáng tựa