Ánh sáng lung linh, nến lay sắc hồng, mặc dù đã vào canh ba nhưng bên trong Loan Phượng lâu đèn lửa vẫn còn rực rỡ.
Phượng các.
Hoa Ngọc Phượng lặng yên đứng trước cửa sổ, nhìn ra sắc trời mịt mờ bên ngoài, dường như có chút gì đó suy tư.
Hàm Tuyết và Hàm Sương trong lòng thở dài, tiểu thư giữ dáng vẻ như vậy đã một canh giờ rồi.
“Không còn sớm nữa, ngủ đi” Hoa Ngọc Phượng chậm rãi xoay người lại, nhẹ nhàng bảo. Hàm Tuyết, Hàm Sương nhìn nhau không nói gì, ngọn đèn chợt lóe lên rồi tắt ngấm, vùi lấp mọi thứ vào màn đêm cô tịch.
Loan các.
Hoa Ngọc Loan ánh mắt phức tạp nhìn Nhược Hư còn đang mê man trên giường.
Cuối cùng Hoa Ngọc Loan cũng mau chóng đưa tay điểm vào vài nơi, giải khai huyệt ngủ của hắn.
Nhược Hư mở mắt, trong đầu lại nhớ đến sự tình trước lúc mê man, lòng không khỏi có chút lo lắng, hắn không biết liệu Hoa Ngọc có thể nổi cơn thịnh nộ hay không.
“Đã khuya lắm rồi, ngươi cần phải trở về” Thanh âm Hoa Ngọc Loan vô cùng dịu dàng, đôi mắt đẹp trong suốt như làn thu thủy, ẩn tình say đắm.
“Sư tỷ, ta….. “ Nhược Hư trong thoáng chốc không biết nên nói sao cho phải, người nương theo giường ngồi dậy, cảm nhận lớp lớp hương thơm trên thân thể Hoa Ngọc Loan truyền đến khiến cho kẻ khác phải ngất ngây.
“Trở về đi, Thanh Nguyệt muội muội có thể còn đang đợi ngươi đấy.” Hoa Ngọc Loan ôn nhu nói, Nhược Hư tim đập thình thịch, nhìn vào gương mặt Hoa Ngọc Loan, lại không phát hiện ra điều gì khác thường, bất giác âm thầm thở dài một hơi.
‘Sư tỷ, nàng….. nàng sẽ không kết hôn chứ?” Nhược Hư đột nhiên nhớ tới vấn đề này, thấp thỏm không yên hỏi.
“Đương nhiên phải kết hôn rồi” Hoa Ngọc Loan duyên dáng cười.
“Sư tỷ, đừng vội có được không?” Nhược Hư thấp giọng cầu khẩn.
“Ngốc quá, sư tỷ gả cho ngươi không được sao?” Hoa Ngọc Loan mặt thoáng ửng đỏ, nhẹ nhàng sẳng giọng, liếc yêu hắn một cái.
“Được chứ….. đương nhiên là được rồi.” Nhược Hư mừng rỡ, lúc này mới chợt nhớ đến câu hỏi vừa nãy của mình có vấn đề, bất quá hắn thật không mong được nhiều hơn thế, Hoa Ngọc Loan đã có thể đồng ý gả cho hắn. Nhược Hư cánh tay đặt tại thắt lưng Hoa Ngọc Loan, ôm chặt nàng vào lòng.
“Nhưng sư tỷ à, Thanh tỷ nàng….. nàng có thể gả cho ta không?” Nhược Hư nhớ đến Giang Thanh Nguyệt, có phần rụt rè hỏi.
“Thanh Nguyệt muội muội là một cô nương tốt, sư tỷ rất thích nàng ấy.” Hoa Ngọc Loan ngoài miệng ôn nhu nói, kỳ thật trong lòng lại dâng lên một nỗi tức giận khó hiểu, bất quá cũng cố không để lộ ra ngoài, “Nếu sư đệ đã thích nàng như vậy, sư tỷ ta cũng không muốn ép bức ngươi nữa.” Hoa Ngọc Loan trong giọng nói có vài phần ủy khuất, tuy nhiên nàng cũng đồng ý với yêu cầu cùng lúc lấy Giang Thanh Nguyệt làm vợ của Nhược Hư.
“Sư tỷ, nàng thật tốt.” Nhược Hư nghe vậy càng kinh hỉ không thôi, hắn không ngờ Hoa Ngọc Loan lại có thể đáp ứng yêu cầu quá đáng này của hắn một cách dễ dàng đến thế. Nhược Hư thì thào nói, ngắm nhìn đôi môi đỏ mọng mê người của Hoa Ngọc Loan mà hôn tới.
“Không được.” Hoa Ngọc Loan đột nhiên đẩy Nhược Hư ra, hổn hển thở gấp, thấp giọng khẽ gắt. Hai người đang ôm nhau ngồi trên giường, áo quần Hoa Ngọc Loan đã có chút xộc xệch, mặt phấn đỏ bừng, trông thật kiều diễm ướt át.
“Sư đệ, ngươi về trước đi, đợi….. đợi sau khi chúng ta thành hôn đã…..” Hoa Ngọc Loan giọng nói có chút ngượng ngùng, thấp giọng bảo.
Giang Thanh Nguyệt hai tay bưng lấy má, ngồi ngay ngắn phía trước cửa sổ, tiếng bước chân quen thuộc truyền đến, làn hơi quen thuộc xuyên vào mũi, từ tận đáy lòng nàng sâu kín thở dài, vòng eo nhỏ nhắn đã bị một đôi tay chằm chằm ôm lấy.
“Thanh tỷ, sư tỷ đã đồng ý để ta lấy nàng làm vợ rồi.” Nghe được thanh âm mừng rỡ của ái lang, Giang Thanh Nguyệt trong lòng đau xót, vì cái gì vận mệnh của nàng cùng tình lang lại do một nữ nhân khác quyết định chứ?
“Hoa lang, không còn sớm nữa, ngủ đi!” Giang Thanh Nguyệt cố nén thương đau, lộ ra một nụ cười hân hoan, xoay người vùi vào lòng ngực hắn.
Bóng đêm phủ chụp cả căn phòng, Nhược Hư ôm lấy Giang Thanh Nguyệt ngã xuống giường.
Thân thể mềm mại mịn màng của Giang Thanh Nguyệt như thủy xà quấn lấy người Nhược Hư, thân thể chặt chẽ kết hợp lại với nhau, lần lượt tiếp nhận từng đợt xâm nhập của hắn. Tối nay Giang Thanh Nguyệt hầu như vứt bỏ tất cả mọi rụt rè, không hề ngần ngại mà truy cầu, nửa đêm cuồng nhiệt cho đến tận bình minh.
“Hoa lang, nếu Ngọc Loan tỷ tỷ không đồng ý cho chàng lấy ta làm vợ, chàng sẽ làm sao?” Giang Thanh Nguyệt có chút thở gấp, nằm trong lòng Nhược Hư, nhẹ nhàng hỏi.
“Thanh tỷ, sư tỷ nàng đã đồng ý rồi.” Nhược Hư nao nao, nhẹ nhàng hôn lên má phấn của nàng, ôn nhu nói.
“Hoa lang, là ta muốn hỏi, nếu Ngọc Loan tỷ tỷ không đồng ý, chàng sẽ làm gì?” Giang Thanh Nguyệt ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập vẻ chờ đợi.
“Thanh tỷ, nàng chẳng lẽ còn không rõ trái tim của ta sao?” Nhược Hư khẽ thở dài ."Mặc kệ có ra sao, ta nhất định sẽ lấy nàng làm vợ, nếu sư tỷ thật sự không đáp ứng, ta cũng chỉ đành…..”
Đôi môi anh đào của Giang Thanh Nguyệt lại trao đến, chặn lấy miệng của hắn lại. Nhược Hư cảm giác trên mặt phát lạnh, phát hiện trong đáy mắt Giang Thanh Nguyệt chợt hiện ra những giọt lệ quang trong suốt.
“Thanh tỷ, nàng làm sao thế? Đừng khóc có được không? Có phải là ta đã nó sai điều gì rồi?” Nhược Hư tay chân có phần luống cuống, vôi vàng đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt nàng, nhưng càng lau lại càng nhiều thêm.
“Hoa lang, không liên quan đến chàng, là….. là ta chỉ vui sướng thôi.” Giang Thanh Nguyệt nói xong lại tiếp tục hôn hắn, thân thể mềm mại trên người Nhược Hư mê dại chuyển động khiến cho Nhược Hư chưa nghĩ được gì nhiều đã lại rơi vào cơn hoan lạc vô biên.
Trong ba ngày kế tiếp, Nhược Hư thật như sung sướng đến quên cả mọi thứ. Giang Thanh Nguyệt cùng Hoa Ngọc Loan hai người khắng khít hòa thuận với nhau hệt như tỷ muội một nhà vậy. Hoa Ngọc Loan đối với những cử chỉ thân mật của Nhược Hư cũng không hề cự tuyệt, chỉ là đến tối lại muốn hắn trở về bên Giang Thanh Nguyệt. Giang Thanh Nguyệt cả ngày nét mặt tươi như hoa, Hoa Ngọc Loan có lẽ trong lòng cũng cảm thấy áy náy, đối đãi với Giang Thanh Nguyệt càng tốt đến đáng nhạc nhiên khiến cho Nhược Hư càng thêm cao hứng không thôi, chỉ là Hoa Ngọc Phượng mỗi lần ngẫu nhiên trông thấy các nàng lại chợt hiện ra một tia ưu sắc, đương nhiên với một kẻ đang chìm ngập trong hạnh phúc như Hoa Nhược Hư lúc này sẽ không phát hiện ra mấy việc nhỏ nhặt thế.
Sáng sớm hôm nay, Nhược Hư kéo lấy Giang Thanh Nguyệt hướng vào Loan Phượng lâu đi đến, trực tiếp bước thẳng vào phòng của Hoa Ngọc Loan. Hoa Ngọc Loan biết hắn đến vào lúc này nên đã sớm rời giường mà sửa soạn điểm trang. Mặt tô phấn mỏng, mắt đẹp hàm xuân, trang phục tỉ mỉ càng khiến Hoa Ngọc Loan tăng thêm vài phần xinh đẹp, diễm quang sáng ngời.
“Đừng huyên náo, ta còn chưa xong mà.” Từ gương bắt gặp Hoa Nhược Hư đang tiến đến, Hoa Ngọc Loan vội lên tiếng ngăn cản, bất quá đã muộn một chút vì eo lưng nhỏ nhắn của nàng đã bị ôm lấy, cả người ngã vào lòng Nhược Hư.
“Thanh Nguyệt muội muội, mau đưa tên gia hỏa hư hỏng này sang một bên đi.” Mấy ngày này Hoa Ngọc Loan cùng Giang Thanh Nguyệt cứ tỷ tỷ muội muội cực kỳ thân mật.
“Ngọc Loan tỷ tỷ, nhưng muội không muốn rước họa vào thân đâu, tỷ hãy tự mình cầu phúc đi” Giang Thanh Nguyệt hi hi cười nói.
“Sư tỷ, ta đến giúp nàng vẽ mày.” Hoa Nhược Hư vừa nói đã cầm lấy mi bút lên, mặc kệ người ta có đáp ứng hay không.
Hoa Ngọc Loan đành bất đắc dĩ để cho hắn động vào. Ngắm đôi giai nhân trước mắt, Hoa Nhược Hư trong lòng dâng lên một thứ cảm giác vừa hạnh phúc vừa tự hào.
“Sư đệ, ta đã nói với cha, hôn lễ của chúng ta sẽ sớm dời lại vào ngày mười tám tháng sáu, cha đang thay ta chuẩn bị mang hỉ thiếp phát ra lần nữa.” Hoa Ngọc Loan bất ngờ lên tiếng. Nhược Hư nao nao, tay đã ngừng lại
“Sư tỷ, sao lại đột nhiên sớm như vậy?” Nhược Hư lấy làm lạ hỏi.
“Thế nào? Ngươi không muốn thành thân với ta sớm một chút sao?’ Hoa Ngọc Loan trừng mắt liếc hắn một cái.
“Ngọc Loan tỷ tỷ, tỷ nói vậy là oan uổng cho chàng rồi, chàng chính là hận không được thành thân với tỷ ngay bây giờ đấy.” Giang Thanh Nguyệt ở bên cạnh duyên dáng nói.
“Thanh Nguyệt muội muội, đừng nên nói hộ cho hắn, lời hắn nói bây giờ thật là ngày càng không thể tin được, lá gan lại càng lúc càng lớn, cũng chẳng thèm để sư