“Đại Nhi, Lưu Vân nói nàng bị bệnh nên ta đến thăm”. Hoa Nhược Hư khẽ thở dài nói.
“Đúng vậy, ta quả là bị bệnh mà”. Tô Đại Nhi nũng nịu nói, “Nhược Hư ca ca, huynh có biết Đại Nhi bị bệnh gì hay không ?” Tô Đại Nhi đưa ánh mắt trong veo nhìn Hoa Nhược Hư không hề chớp mắt.
“Đại Nhi, nàng không phải đang rất khỏe mạnh hay sao? Không nên nói lung tung là mình bị bệnh như vậy chứ”. Hoa Nhược Hư dường như không có đủ dũng khí nhìn vào ánh mắt của nàng, khẽ cúi đầu xuống, thấp giọng nói.
“Người ta nhớ huynh thôi”. Tô Đại Nhi ngả thân thể mềm mại vào trong lòng Hoa Nhược Hư, hai tay ôm lấy cổ hắn, tựa đầu lên ngực, giọng nói tràn ngập u oán: “Nhược Hư ca ca, những lúc vắng huynh, một mình ta thật là cô độc, ta rất nhớ huynh”
“Đại Nhi, nàng không phải còn có Lưu Vân và Phi Nhứ ở bên hay sao?” Hoa Nhược Hư khẽ thở dài nói, “Hơn nữa, nàng còn có rất nhiều việc phải làm mà”. Hoa Nhược Hư trong lòng không biết có cảm giác gì, Tô Đại Nhi mặc dù mỗi lần gặp hắn đều bộc lộ dáng vẻ yếu đuối, đáng thương của một tiểu cô nương, nhưng hắn biết rằng chỉ cần hắn vừa đi khỏi, nàng sẽ mang một bộ mặt khác hẳn, nguyên nhân duy nhất chỉ bởi vì nàng chính là Ma cung cung chủ.
“Nhược Hư ca ca, ta muốn huynh mỗi ngày đều ở bên ta có được không ?” Tô Đại Nhi nhẹ ghé sát tai hắn, cất giọng nỉ non hỏi.
Hoa Nhược Hư trong lòng hơi giật mình, trầm tư không nói, bởi vì hắn biết rằng bản thân mình không thể đáp ứng yêu cầu của nàng, có lẽ nàng cũng hiểu điều đó.
“Đại Nhi, nếu nàng đã không có chuyện gì, ta nghĩ ta phải trở về thôi”. Hoa Nhược Hư trầm ngâm hồi lâu rồi nén lòng đẩy thân thể của nàng ra, xoay người muốn rời đi, bởi vì hắn không biết lý trí bản thân còn kiên trì được bao lâu nữa.
“Nhược Hư ca ca, huynh chán ghét ta như vậy sao?” Tô Đại Nhi cất giọng u oán nói với theo sau lưng hắn, Hoa Nhược Hư rốt cục không kìm nén được quay đầu lại nhìn nàng, chỉ thấy trên đôi mắt mĩ lệ của nàng đã long lanh nước mắt, chỉ chực chờ tuôn rơi.
Đáy lòng Hoa Nhược Hư tự nhiên trào dâng một niềm yêu thương khó tả, bước chân đã ra đến ngưỡng cửa lại rụt trở về, nhẹ nhàng quay trở lại bên cạnh Tô Đại Nhi, ôm lấy thắt lưng của nàng.
“Nhược Hư ca ca”. Tô Đại Nhi du dương cất tiếng gọi rồi ngẩng mặt lên, đôi môi mọng đỏ đầy quyến rũ nhẹ nhàng đưa tới. Hoa Nhược Hư chậm rãi cúi đầu xuống tiếp lấy bờ môi nàng.
Giữa lúc môi lưỡi hòa quyện, thời gian trôi đi thật nhanh. Hai thân thể ghì xiết, cọ xát vào nhau, chẳng mấy chốc đã nóng dần lên, thân hình Tô Đại Nhi càng lúc càng trở nên mềm mại, càng lúc càng trở nên nóng bỏng. Hai tay của Hoa Nhược Hư bắt đầu chậm rãi di chuyển trên người nàng, dịu dàng ve vuốt, sự đàn hồi thật mãnh liệt của da thịt mang lại những cảm giác tuyệt diệu, từ đáy lòng hắn, ngọn lửa tình bắt đầu bùng cháy và lan rộng.
Dục hỏa hừng hực thiêu đốt đã làm hắn quên đi tất cả những ngăn cách, lý trí đã bị hắn vứt bỏ, Hoa Nhược Hư bồng lấy thân thể mềm mại của Tô Đại Nhi lên, vừa tiếp tục tận hưởng mùi hương thuần khiết trên cơ thể nàng, vừa chậm rãi đi tới bên giường. Ánh mắt tuyệt trần của Tô Đại Nhi như làn nước xuân trong vắt, đôi nhãn châu mơ màng, sắc diện e ấp phủ kín những ráng mây hồng, kiều diễm đến động lòng người.
“Tiểu thư”. Bên ngoài truyền vào tiếng đập cửa, kèm theo đó là tiếng gọi khẽ của Lưu Vân.
Như bị tạt phải một chậu nước lạnh, Hoa Nhược Hư đột nhiên bừng tỉnh lại, vội vã nới lỏng nụ hôn với Tô Đại Nhi rồi thả thân thể của nàng xuống.
“Lưu Vân, không phải ta đã dặn không gặp bất cứ ai hay sao?” Tô Đại Nhi tức giận quát lên, khuôn mặt vốn đã ửng hồng tựa hồ lại càng trở nên đỏ bừng vì giận, còn đôi mắt vốn đang tràn ngập nhu tình như sóng nước lại xuất ra từng đạo quang mang lạnh lùng.
“Tiểu thư, đại trưởng lão nhất định đòi vào, ta không ngăn ông ấy được”. Lưu Vân giọng nói vô cùng ủy khuất.
“Thuộc hạ tham kiến cung chủ”. Cánh cửa phía sau mở ra, giọng nói của Nam Cung Hiên Viên cũng đồng thời vang lên, ánh mắt hắn như hai luồng điện quang lạnh lẽo chiếu vào Hoa Nhược Hư.
“Lui ra”. Tô Đại Nhi lạnh lùng nói.
“Cung chủ, thuộc hạ có việc khẩn cấp cần bẩm báo !” Nam Cung Hiên Viên lại không hề có ý muốn rời đi.
“Ta bảo ngươi lui ra !” Cánh tay nhỏ nhắn của Tô Đại Nhi vung lên, chiếc bàn uống trà ở bên đã bị nàng đập nát thành bụi phấn.
“Hoa Nhược Hư, nếu ngươi còn tiếp tục bám riết lấy cung chủ thì đừng trách ta không khách khí, ta dù không giết được ngươi thì cũng sẽ giết những ả tình nhân của ngươi !” Nam Cung Hiên Viên lạnh giọng nói với Hoa Nhược Hư, sắc mặt đanh lại, hậm hực phất tay lên, rốt cục cũng xoay người bỏ đi.
“Nếu còn có lần sau như vậy, ngươi từ nay trở đi không cần theo ta nữa”. Tô Đại Nhi cất giọng lạnh lẽo nói với Lưu Vân. Lưu Vân sắc mặt đại biến, sợ hãi gật đầu rồi lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Tô Đại Nhi và Hoa Nhược Hư.
“Nhược Hư ca ca, huynh hãy yên tâm, không còn ai dám quấy rầy chúng ta nữa đâu”. Tô Đại Nhi nhìn sang Hoa Nhược Hư thản nhiên cười, thần sắc lạnh lùng mới rồi thoáng chốc đã biến mất không còn tăm tích đâu nữa.
“Đại Nhi, thời gian cũng không còn sớm, ta nghĩ ta cần phải đi thật rồi”. Hoa Nhược Hư thì thào nói, trong lòng không biết đang có cảm giác gì. Hôm nay hắn lần đầu tiên được tận mắt trông thấy một bộ mặt khác của Tô Đại Nhi khi nàng trở thành Ma cung cung chủ, mặc dù trước kia hắn sớm đã nghĩ tới việc này nhưng hôm nay mới thực sự được chứng kiến.
“Nhược Hư ca ca, huynh trách bọn họ đến quấy rầy chúng ta phải không? Huynh yên tâm, từ nay về sau sẽ không còn chuyện như vậy nữa, chỉ cần huynh có mặt ở đây, ai cũng không được phép đến làm phiền”. Tô Đại Nhi âu sầu nói.
“Đại Nhi, ta thực sự cần phải trở về, bằng không sư tỷ sẽ lo lắng cho ta”. Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng ôm lấy thân thể của nàng nhỏ giọng nói, “Lần sau ta sẽ lại đến tìm nàng”.
Hoa Nhược Hư rốt cục cũng rời khỏi khuê phòng của Tô Đại Nhi.
“Hoa Nhược Hư, ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn không sớm rời khỏi Đại Nhi, ta sẽ thực hiện lời nói của mình, để xem ngươi có bao nhiêu bản sự mà chiếu cố hết cho cả đám tình nhân kia của ngươi”. Vừa bước khỏi cửa, giọng nói của Nam Cung Hiên Viên lại truyền vào trong tai Hoa Nhược Hư, hắn không khỏi có chút rùng mình, hắn biết Nam Cung Hiên Viên nói được thì cũng có thể làm được.
***
Sắc mặt Tô Đại Nhi càng lúc càng trở nên lạnh lẽo.
“Lưu Vân”. Tô Đại Nhi khẽ gọi một tiếng, thanh âm có vẻ rất nhẹ nhàng.
“Tiểu thư !” Lưu Vân trong lòng có chút cảm giác sợ hãi, bởi vì nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua dáng vẻ giận dữ đến như vậy của cung chủ đối với nàng như ngày hôm nay.
“Ngươi nói Nhược Hư ca ca có thích ta hay không?” Tô Đại Nhi nhẹ nhàng hỏi.
“Tiểu thư, Hoa công tử vừa nghe nói người bị bệnh là lập tức đến đây ngay, hắn rất lo lắng cho người, khẳng định là đã thực sự thích người rồi”. Lưu Vân vội vàng nói.
“Hắn thích ta vì sao cho đến bây giờ cũng không chủ động tới tìm ta ?” Đại Nhi thì thào hỏi.
“Tiểu thư, nô tỳ cũng không biết”. Lưu Vân cúi đầu sợ hãi đáp lời.
“Không biết là thế nào? Không biết vì sao ngươi không đi hỏi hắn ?” Tô Đại Nhi đột nhiên tức giận hét lên, “Bắt đầu từ bây giờ, ngươi không cần phải theo ta nữa, nếu còn muốn quay về thì ngươi nên đi theo hắn, đến khi nào hắn cưới ta thì ngươi có thể trở lại !”.
“Tiểu thư, không được đâu, nô tỳ từ nhỏ đến lớn đều đi theo tiểu thư, người đừng đuổi nô tỳ đi như vậy mà”. Lưu Vân kinh hãi thất sắc, huỵch một tiếng quỳ xuống đất, thảm thiết van xin.
“Sao thế? Chẳng lẽ ngươi cho rằng Nhược Hư ca ca sẽ không lấy ta làm vợ hay sao?” Tô Đại Nhi lạnh lùng nói.
“Không phải vậy đâu tiểu thư, công tử nhất định sẽ lấy người, nhưng tiểu thư cũng không cần đuổi nô tỳ đi mà”. Lưu Vân thút thít đáp.
“Muốn cầu xin, ngươi hãy đi tìm Nhược Hư ca ca mà cầu xin kìa! Còn việc hắn có thu nhận ngươi hay không thì còn phải xem vận số của ngươi”. Tô Đại Nhi nhạt giọng nói, cánh tay thon thả nhẹ nhàng vung lên, thân thể Lưu Vân đột nhiên bốc cao rồi nhẹ nhàng hạ xuống bên ngoài cửa, cửa phòng cũng đồng thời đóng lại.
Lưu Vân quỳ rạp xuống đất, khóc không thành tiếng, từ