“ Ta nghĩ vậy thật sao?” Hoa Nhược Hư cười khổ, không phải hắn không tin lời Hoa Thiên Tinh nhưng trong lòng hắn vẫn có chút nghi ngờ.
Chia tay Hoa Thiên Tinh, Hoa Nhược Hư vội vội vàng vàng chạy tới Diệp gia, trong lòng hắn đã tính toán phải giải thích thế nào với Hoa Ngọc Loan.
“ Công tử.” một thanh âm êm ái từ phía sau truyền tới.
“ Phi Nhứ, là cô sao?” Hoa Nhược Hư xoay người lại, có chút kinh ngạc, người tới chính là thị nữ bên cạnh Tô Đại Nhi, Phi Nhứ.
“ Công tử, tiểu thư có lời mời người.” Phu Nhứ cung kính thưa.
“ Bây giờ?” Hoa Nhược Hư có chút do dự, tuy tối hôm quá hắn đúng là có ý muốn gặp Đại Nhi nhưng hiện tại hắn phải quay về trước đã.
“ Dạ, công tử, tiểu thư đang rất nóng lòng nên bảo tiểu nữ ngay bây giờ phải mời người về.” Ánh mắt Phi Như lộ ra thần sắc bất an, đáng tiếc Hoa Nhược Hư lại không phát hiện ra.
“ Được rồi, để ta đi với ngươi.” Hoa Nhược Hư cuối cùng cũng không thể cự tuyệt yêu cầu của Tô Đại Nhi liền chuyển thân đi về phía chổ ở của Tô Đại Nhi.
“ Công tử, không phải bên đó, tiểu thư hôm nay không ở nhà.” Phi Nhứ vội gọi Hoa Nhược Hư.
“ Nàng ở đâu?” Hoa Nhược Hư trong lòng nôn nao.
“ Công tử, ngài đi cùng tỳ tỷ sẽ biết thôi.” Phi Nhứ nói xong đi về phía khác. Hoa Nhược Hư mặc dùng trong lòng có chút hoài nghi nhưng cũng vẫn đi theo.
Hai người đi đến ngoại thành, lại đi thêm mười dặm nữa thì đến một tiểu sơn cốc.
“ Công tử, tiểu thư đang ở bên trong, tỳ tử sẽ ở ngoài này.” Phi Nhứ dừng bước, cúi đầu nói.
“ Đại Nhi sao lại đến nơi này chứ?” Hoa Nhược Hư nghị hoặc hỏi.
“ Công tử, tiểu thư nói chỗ này sẽ không có người quấy nhiễu hai người, cho nên mới …..…..” Phi Nhứ mặt hơi biến sắc, cúi đầu nói.
Hoa Nhược Hư ngẫm nghĩ, đã đến đây thì cũng nên vào xem, hỏi Đại Nhi sẽ rõ mà.
Sơn cốc này rất nhỏ, là do vách của bốn ngọn núi hợp thành, mặc dù là ban ngày nhưng lại có vẻ âm u, trước mắt hắn là một bãi đất trống không lớn lắm, nơi đó có một bóng hình yểu điệu quen thuộc đang đứng đó, Hoa Nhược Hư thầm thở phào nhẹ nhõm, đó quả thật là Tô Đại Nhi.
“ Nhược Hư ca ca, huynh sao bây giờ mới tới, Đại Nhi chờ huynh lâu rồi !” nghe tiếng bước chân, Tô Đại Nhi quay đầu lại, như một con chim nhỏ bay tới, cả người nàng lao vào trong lòng Hoa Nhược Hư, lại làm vẽ nũng nịu hờn dỗi, như trách Hoa Nhược Hư tới trễ.
“ Đại Nhi, nàng sao đột nhiên lại muốn tới nơi hẻo lánh như vậy ?” nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, Hoa Nhược Hư ôn nhu hỏi.
“ Nhược Hư ca ca, huynh xấu quá, không phải huynh nói muốn ta tới đây chờ huynh sao? Vậy mà khi người ta tới đây lại không thấy, hại ta đợi lâu như vậy.” Tô Đại Nhi thanh âm êm ái ngọt ngào, có lẽ chỉ có ở nơi đây nàng mới có thể vứt bỏ cái thân phận cung chủ Ma Cung kia, lúc này nàng trông như một tiểu cô nương nhu thuận bên tình lang của mình.
“ Đại Nhi, không phải nàng bảo Phi Nhứ đến tìm ta sao ?” Hoa Nhược Hư giật mình, một cảm giác cực kỳ bất an dâng lên trong lòng.
“ Đinh đinh …..…..” thanh âm từ Tình Kiếm phát ra càng lúc càng rõ, Hoa Nhược Hư trong lòng cả kinh, đây là cảnh báo lần thứ hai của Tình Kiếm.
“ Đại Nhi, cẩn thận !” Hoa Nhược Hư vội đẩy nàng xuống, một tay ôm lấy eo nàng, tay kia rút Tình Kiếm.
Bốn phía yên tĩnh dị thường, không một âm thanh, bầu không khí lại như tràn ngập một vẻ giết chóc, dao cầm đã xuất hiện trên tay Tô Đại Nhi, mặt nàng trở nên lạnh lùng lại pha chút thương tâm, nàng rốt cục cũng hiểu rằng đã bị người của mình phản bội.
Một tuần trà trôi qua, bốn phía vẫn không động tĩnh gì.
“ Đại Nhi, chúng ta hãy ra ngoài trước đã.” Sự bất an trong lòng Hoa Nhược Hư càng lúc càng trở nên mãnh liệt.
Tô Đại Nhi nhẹ nhàng gật đầu, hai người chậm rãi tiến về phía cốc khẩu, đột nhên sắc mặt Tô Đại Nhi trở nên tái nhợt, rên lên một tiếng.
“ Nhược Hư ca ca, có độc, hãy cẩn thận.” Tô Đại Nhi thân người loạng choạng ngã vào lòng Hoa Nhược Hư.
“ Đại Nhi, Đại Nhi, nàng sao vậy ?” Hoa Nhược Hư trong lòng khẩn trương.
“ Nhược Hư ca ca, Đại Nhi không sao, chỉ là, chỉ là toàn thân không còn chút sức lực. Nhược Hư ca ca, đi nhanh đi, chúng ta bị Phi Nhứ bán đứng rồi.” Tô Đại Nhi tựa hồ gắng hết sức lực mà nói.
Hoa Nhược Hư không hề do dự, ôm lấy nàng phóng về phía cốc khẩu.
Đột nhiên chúng quanh xuất hiện vô số hắc y nhân, tất cả đều khăn đen che mặt, tay cầm trường đao, thân đao toát lên màu xanh, có vẻ như đã được bôi kịch độc. Tại nơi âm u này, đám người này lại càng mang thêm vài phần quỷ dị.
Một giọng cười khe khẽ truyển tới, đám hắc y nhân đột nhiên phát động tấn công. Vô số đao từ bốn phương tám hướng chém tới nhanh như thiểm điện tạo thành một lưới đao phủ lấy hai người.
Hoa Nhược Hư kêu lên một tiếng, thời gian khẩn cấp, hắn cũng không kịp suy nghĩ gì, Thiên Tinh Vũ, Thiên Tinh kiếm pháp liên tục quét về phía hắc y nhân không ngơi nghỉ, cũng không chút lưu tình.
Kiếm khí man mác, đao quang âm sâm cùng giao nhau.
Võ công đám hắc y đao thủ này cao hoàn toàn ngoài dự liệu của Hoa Nhược Hư, thế công bọn họ bao phủ mọi chỗ, trong lúc phối hợp lại càng như áo trời không vết vá, cùng nhau tạo nên một đao trận vô cùng nghiêm mật. Hoa Nhược Hư tuy có Thiên Tinh kiếm pháp tinh diệu cùng Tình Kiếm có thể bảo trì thế bất bại nhưng nhất thời cũng không có biện pháp nào đối với bọn họ.
Hoa Nhược Hư trong lòng bắt đầu lo lắng, việc Tô Đại Nhi trúng độc bị thương là điều hắn không lường trước được, hiện tại hắn cũng không có thời gian để suy nghĩ vì sao chính hắn lại không trúng độc. Với thân thủ của Tô Đại Nhi cũng đã đủ làm người người úy kỵ nhưng hiện giờ hắn lại phải bảo vệ nàng, việc này đối với hắn có ảnh hưởng rất lớn
Thế công của hắc y nhân không giảm chút nào, ngược lại càng ngày càng mạnh, tựa hồ bọn họ không biết đến mệt mỏi là gì. Hoa Nhược Hư trong lòng càng lo lắng không thôi, nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng hắn với Tô Đại Nhi sẽ cùng táng thân nơi này.
“ Đinh đang đinh đang …..…..” Tiếng đàn bỗng nhiên vang lên, thế công của đám hắc y nhân đột nhiên chậm lại rất nhiều, tinh thần của Hoa Nhược Hư cũng bị chấn động, âm thầm vận khởi công lực toàn thân, xuất chiêu Thiên Tinh Lệ, kiếm quang từ Tình Kiếm xạ thẳng vào người đám hắc y nhân, sơn cốc âm sâm đột nhiên bừng sáng.
Dưới sơn cốc, một người đang chú mục tới tình hình cuộc chiến, vừa nghe được tiếng đàn thần sắc đại biến.
“ Tô Đại Nhi ngươi giỏi lắm, vẫn còn có thể xuất ma cầm !” người nọ nói với giọng oán hận kèm theo tiếng cười khe khẽ.
Huyết hoa tung bay nhưng không nghe được một tiếng kêu nào, hoặc giả căn bản là không một thanh âm nào phát ra. Khi tiếng cười vang lên, các hắc y nhân đột nhiên lùi lại, biến mất với tốc độ cực nhanh trước mắt Hoa Nhược Hư, ngoại trừ vết máu, không thứ gì còn lưu lại. Mấy cổ thi thể, mấy cánh tay và cả mấy cây trường đao cũng được bọn họ mang đi luôn.
Hoa Nhược Hư thở dài, mặc dù đối với việc đám Hắc y nhân bỏ đi có chút kỳ quái nhưng dù thế nào thì việc bọn họ ly khai đối với hắn chỉ lợi chứ không hại.
“ Đại Nhi, nàng sao rồi ?” nhớ lại tiếng đàn vừa rôi, Hoa Nhược Hư cúi đầu nhìn