Nhược Hư dần dần trấn tĩnh, nhìn quanh bốn phía, hắn phát hiện mọi người đều đang nhìn mình, tất cả đều có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Hứa huynh, nếu ta không lầm, vị cô nương vừa rồi phải chăng là Ôn nhu tiên tử của Hoa Sơn - Hoa Ngọc Phượng?” Hoa Phi Hoa do dự một chút, cuối cùng không kìm được lòng hiếu kỳ, buột miệng hỏi.
Nhược Hư chần chờ nhìn mọi người, nhận ra vẻ mặt Nguyệt Thiên Hồng cùng Trương Lăng Vân như đang chờ đợi, còn Giang Thanh Nguyệt thì nét mặt u oán. Hàm Tuyết lại khép hờ mắt tựa trên người hắn, tỏ vẻ không liên quan gì đến chuyện này.
“Đến bây giờ, ta cũng không muốn giấu mọi người nữa, vị vừa rồi quả thật được giang hồ gọi là Ôn nhu tiên tử Hoa Ngọc Phượng, cũng là nhị sư tỷ của ta.” Nhược Hư khẽ thở dài nói: “ta vốn tên là Hoa Nhược Hư, cũng đến từ Hoa Sơn.”
“Này Hoa huynh đệ, ngươi thật sự không có võ công à?” Nguyệt Thiên Hồng hỏi.
“Thiếu gia thật sự là không có võ công.” Hàm Tuyết ngẩng đầu trả lời.
“Có lẽ mọi người sẽ thấy khó mà tin được, ta tuy lớn lên tại Hoa Sơn nhưng lại không có võ công.” Nhược Hư cười khổ, “ bất quá thực tế đúng là như vậy, ta cũng không biết vì sao, vừa nhìn đến các loại võ công phổ cấp gì gì đó là đã thấy đầu váng mắt hoa, có lẽ ta sinh ra đã không có tư chất của một người học võ.”
“không có võ công thì đã sao, Hoa huynh đệ à, ngươi không biết đó thôi, Hồng muội cả ngày cứ cằn nhằn ta không đủ nhã nhặn.” Trương Lăng Vân cười cười nói, “Nếu ta giống như Hoa huynh đệ thì Hồng muội sẽ không nói ta như thế đâu.”
“Trương đại ca, huynh không cần khuyên ta, kỳ thật trước kia ta cũng chưa từng nghĩ rằng không có võ công thì không tốt.” Nhược Hư cười khổ nói, “ nhưng bây giờ ta thật sự rất hận mình không có võ công, nếu ta võ công cao cường thì sư tỷ nàng, nàng cũng sẽ không…..” nói càng về sau, âm thanh ngày càng thấp, giọng điệu trở nên bi thương.
“Thiếu gia, huynh không cần như vậy, mặc kệ huynh có võ công hay không, mặc kệ huynh trở nên như thế nào, Tiểu Tuyết vẫn sẽ ở bên cạnh huynh.” Hàm Tuyết thanh âm khẽ nghẹn ngào, ngã vào lòng Nhược Hư.
Không khí đột nhiên chùng xuống, ngoài Hàm Tuyết ra, đối với chuyện này, người khác không biết nói gì nữa, Nguyệt Thiên Hồng thấp giọng trách Trương Lăng Vân, nói hắn không nên khiến Nhược Hư nhớ lại chuyện thương tâm. Trương Lăng Vân mặc dù cảm thấy mình vô tội nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ đành thành thật tiếp nhận lời giáo huấn của Nguyệt Thiên Hồng. Ôi, ai bảo nàng là thê tử của hắn chứ?
“Ta nói mọi người không cần như vậy đâu, nhân lúc còn sống thì ráng mà vui vẻ một chút đi.” Hoa Phi Hoa phá vỡ bầu không khí nặng nề này, “Hoa huynh đệ, ngươi cũng nên nghĩ thoáng một chút đi, ít ra ngươi còn có Tiểu Tuyết, lại thêm mấy bằng hữu chúng ta cơ mà.”
“Hoa huynh nói phải, mọi người không cần phiền lòng vì chuyện của ta.” Nhược Hư miễn cưỡng cười nói.
“Đinh” một tiếng động lớn truyền tới, mọi người đồng loạt nhìn về phía Giang Thanh Nguyệt, thanh âm là từ chỗ nàng truyền đến.
“Cẩn thận, có nguy hiểm!” Giang Thanh Nguyệt biến sắc nói, thân thể mềm mại bật dậy, trường kiếm nắm chắc trong tay, thân thể hướng đến sát Nhược Hư, ánh mắt bắn ra thần quang nhiếp nhân.
“Người nào lén lén lút lút ở đó, mau cút ra cho ta.” Giang Thanh Nguyệt quát lớn một tiếng.
“Giang tiểu thư, ta có thể tìm được ngươi rồi.” Một bóng người như quỷ mị xuất hiện trước mắt mọi người, thanh âm lạnh lẽo khiến cho ai nấy đều nổi lên một trận hàn ý.
Người này thân thể cao lới, toàn thân vận hắc y che kín gió không thổi lọt, chỉ chừa ra ngoài một đôi mắt, khí thế cường đại gây cho sáu người một loại cảm giác áp bách khó mà tiếp thụ được. Nhược Hư vốn không có võ công nên càng mau chóng không chịu đựng nổi.
Một bàn tay nhỏ bé đột nhiên ôn nhu nắm lấy tay Nhược Hư, một dòng chân khí nhu hòa theo lòng bàn tay truyền tới, nhất thời, Nhược Hư cảm giác cơn khó chịu đã biến mất không chút dấu vết. Hắn không thể không quay đầu cảm kích nhìn Giang Thanh Nguyệt, nhưng lại phát hiện ra toàn bộ tinh thần của nàng đều đang tập trung vào Hắc y nhân kia.
“Ngươi là ai?” Giang Thanh Nguyệt lạnh lùng hỏi.
“Ta là người như thế nào thì các ngươi chờ đến khi đi gặp Diêm Vương hỏi rồi sẽ biết.” Hắc y nhân the thé cười nói, “Giang Thanh Nguyệt ơi là Giang Thanh Nguyệt, ta tìm ngươi lâu lắm rồi có biết không, trên tay ngươi quả nhiên là Tình kiếm, Tình kiếm à Tình kiếm, ta rốt cuộc cũng tìm được ngươi rồi, ha ha ha.” Hắc y nhân đắc ý, phát ra một tràng cười điên dại.
“Đại giang tiêu cục, trên dưới ba mươi bảy mạng người, đều do ngươi giết?” Giang Thanh Nguyệt nghiến răng ken két nói.
“Ba mươi bảy người? Ha ha, ngươi bây giờ hãy chuẩn bị trở về đi? Ngươi trở về sẽ biết là bao nhiêu người.” Hắc y nhân âm hiểm cười, “giang hồ đồn đãi ngươi nhảy xuống vực chết, chỉ tiếc ngươi gạt được người khác nhưng không lừa được ta, ngươi làm sao có thể dễ dàng chết như thế được? Nói đến đây ta phải cảm tạ bọn người Bạch Y lâu mới đúng, nếu không phải bọn hắn ép ngươi sử ra Tình kiếm thì ta còn lâu mới xác định được ngươi.”
“Ngươi đúng là đã mất trí rồi! Ngay cả trẻ em phụ nữ vô tội cũng không tha.” Thanh âm Giang Thanh Nguyệt tràn ngập bi phẫn, theo lời Hắc y nhân nói, nàng âm thầm cảm giác được trong nhà Đại Giang tiêu cục có lẽ đã chẳng còn ai, đại khái là không người nào may mắn có thể sống sót.
“Chỉ cần có thể tìm được Tình kiếm, dù phải giết thêm chục lần nữa ta cũng vui lòng.” Thanh âm của Hắc Y nhân lãnh khốc vô cùng.
“Tình kiếm, tên như ý nghĩa, phải là người tài năng hữu tình mới có được, một kẻ máu lạnh như các hạ đây, cho dù chiếm được Tình kiếm thì cũng có được bao nhiêu năng lực chứ?” Nhược Hư lạnh nhạt nói.
Tất cả mọi người đều rùng mình, không nghĩ Nhược Hư ở phía sau sẽ tiếp lời. Hắc y nhân hai đạo nhãn thần lăng lệ như điện truyền đến, Nhược Hư hai mắt nghênh tiếp, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, không chút sợ hãi.
“Không hổ là đệ tử của Hoa Thiên Vân, dù không có võ công nhưng đảm lược cũng không tồi.” Hắc y nhân nói, khẩu khí có chút tán thưởng, bất quá sau đó lại chuyển lạnh, “đáng tiếc, thật đáng tiếc, ngươi nên ngoan ngoãn ở lại Hoa Sơn mới đúng, vì cớ gì lại ra ngoài tìm cái chết cơ chứ?”
“Sinh tử có số, phú quý ở trời, nếu hôm nay ta nhất định phải chết thì dù ở Hoa Sơn ta cũng không thể vô sự, bất quá, ta tin rằng chỉ bằng vào các hạ thì không thể làm tại hạ mất mạng.” Nhược Hư thản nhiên đáp, giọng nói rất tự tin, làm cho tất cả mọi người nao nao, bất quá, cảm giác áp bách do Hắc y nhân đem đến đã biến mất không thấy tăm hơi.
“Nếu ngươi học võ công, tương lai nhất định sẽ trở thành đối thủ lớn nhất của ta!.” Hắc y nhân bình tĩnh nhìn Nhược Hư thật lâu, rốt cuộc cũng chậm rãi nói những lời này, “bất quá, ngươi đã không có cơ hội trở thành đối thủ của ta nữa.”
Vừa dứt lời, trên tay Hắc y nhân đã xuất hiện thêm một thanh trường kiếm ảm đạm vô sắc, cổ tay vừa lật, trường kiếm vừa vạch vừa đâm, mặt đất bằng phẳng bỗng nổi lên một cổ gió lốc thật lớn, trung tâm của cơn lốc cũng hướng Nhược Hư mà bay tới, tất nhiên người đầu tiên Hắc y nhân xuống tay là Nhược Hư chứ không phải Giang Thanh Nguyệt.
Giang Thanh Nguyệt vẫn chú ý động tác của hắc y nhân, lúc này trông thấy hắc y nhân hạ thủ với Nhược Hư tự nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn, tay nàng run lên, rút thanh kiếm đó ra, đúng là Tình kiếm, là Tình kiếm đã làm cho cả Đại Giang tiêu cục của nàng không một ai sống sót. Chân khí sôi sục, tình kiếm xuất ra một đạo kiếm mang dài đến nửa thước, kiếm mang hướng thẳng đến trung tâm của cơn lốc kia.
Cùng lúc đó, hơn mười bóng nhân ảnh đánh về phía mấy người Nguyệt Thiên Hồng và Hoa Phi Hoa, đều là những tên áo quần đen kịt, khăn đen che mặt, động tác mạnh mẽ linh hoạt, tung chiêu tàn nhẫn, nhắm thẳng vào chỗ trí mạng của người khác.
Hàm Tuyết một lòng bảo vệ cho Nhược Hư, đã ở vào thế cực kỳ rủi ro, mấy người khác tạm thời tuy không có gì nguy hiểm nhưng cũng không có ai có thể thoát khỏi vòng vây, tự nhiên chẳng người nào có thể đến giúp Hàm Tuyết. Giang Thanh Nguyệt bằng vào uy lực của Tình kiếm tạm thời còn có thể chống cự với thế công của Hắc Y Nhân kia, chỉ là trong lòng nàng lại luôn lo lắng cho Nhược Hư, vô hình trung công lực đánh ra đã bị giảm sút.
“Tinh tang, Tinh tang, Tinh tang!” Ba tiếng đàn trong trẻo và rõ ràng đột nhiên