“Xin hỏi Hoa công tử có đây không?” Thiếu niên thoáng sửng sốt liền lên tiếng hỏi.
“Í, tỷ phu, đó có phải là Hàm Tuyết tỷ không?” Thiếu nữ kia bộ dạng tựa hồ có chút kinh ngạc.
“Các ngươi tìm Hoa thiếu gia ư, thiếu gia đang ở bên trong.” Hàm Tuyết “a” một tiếng, chuyển sang thiếu nữ kia: “Các người biết ta sao?”
“Hàm Tuyết cô nương, tại hạ Triệu Trường Không, chúng ta đã từng gặp mặt” Triệu Trường Không nhắc lại.
“Đúng vậy, tại Lạc Dương, ta đã gặp cô nương và Hoa đại ca trên đường” Thiếu nữ tiếp lời. Nàng đúng là Hoàng Oanh Oanh, em vợ của Triệu Trường Không.
Bất quá, Hàm Tuyết đối với bọn họ một chút ấn tượng cũng không có, vẻ mặt mơ hồ.
“Triệu công tử và vị cô nương này, xin mời vào trong. Tiểu Tuyết, ngươi đi báo cho Nhược Hư một tiếng” Thấy Hàm Tuyết còn đang mơ hồ, Tây Môn Lâm liền lên tiếng.
“Ta tên là Hoàng Oanh Oanh, vị tỷ tỷ này xin hỏi xưng hô thế nào?” Hoàng Oanh Oanh mồm miệng ngọt ngào, bất quá có chút hấp tấp.
“Ta gọi là Tây Môn Lâm, là một bằng hữu của Nhược Hư” Tây Môn Lâm hơi trầm ngâm nói. Nàng cũng không biết đối với Hoa Nhược Hư thế nào nên cứ cho là bằng hữu đi.
o0o
Hoa Nhược Hư si ngốc ngồi bên giường nhìn Hoa Ngọc Loan đang ngủ say.
Hàm Tuyết nhanh như chớp chạy đến, đẩy cửa ra vừa muốn hô lên đã bị hắn ngăn lại.
“Tiểu Tuyết, có việc gì không?” Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng đứng dậy, bước ra ngoài cửa hỏi.
“Thiếu gia, có người tên là Triệu Trường Không tới tìm người” Hàm Tuyết nói, cơn khó chịu lúc nãy không biết đã bay biến đâu mất.
“Tiểu Tuyết, ngươi ở lại trông tiểu thư, ta đi xem một chút” Hoa Nhược Hư nói. Dù sao thì bằng hữu đã đến cũng phải đi gặp một chút.
“Được rồi…..” Hàm Tuyết miễn cưỡng nói.
o0o
Sau phút hàn huyên, Hoa Nhược Hư mời mọi người ngồi xuống.
“Hoa huynh, khoảng thời gian trước chúng ta ra quan ngoại nên không biết huynh xảy ra chuyện, cho tới hơn một tháng trước đây khi trở lại Trung Nguyên mới nghe được tin tức. May mắn là huynh vẫn bình an vô sự” Triệu Trường Không giọng nói có chút buồn rầu. Thế sự biến hoá thật nhanh, thực sự khó có thể tưởng tượng.
“Đa tạ Trường huynh quan tâm. Tại hạ lần này quả thật gặp được quý nhân, nến không phải Lâm tỷ cứu ta, chỉ sợ là đã không trở về được” Hoa Nhược Hư mỉm cười, nhìn Tây Môn Lâm bên cạnh nói.
“Nhược Hư, còn khách khí như vậy làm gì? Vả lại, ngươi cũng đã cứu ta mà.” Tây Môn Lâm nhẹ nhàng nói, thanh âm động lòng người. Triệu Trường Không không khỏi cẩn thận nhìn nàng, thầm cao hứng thay cho Hoa Nhược Hư, cũng có chút hâm mộ. Mặc dù chỉ mới vùa gặp qua, bất quá hắn cảm giác nàng cùng Hoa Nhược Hư có quan hệ không bình thường.
“Hoa huynh, ta vốn định tới Diệp gia tìm huynh, bất quá lại nghe nói huynh đã ly khai. Chẳng lẽ Hoa huynh đã có chỗ ở nào khác?” Triệu Trường Không hỏi dò.
“Ta vốn không phải là người của liên minh Thất phái tứ gia, hơn nữa lại có quan hệ với Đại Nhi, bọn họ đã cơ bản xem ta là địch nhân. Nếu không bởi vì lần trước bị Nam Cung Hiên Viên đánh bay xuống núi, hơn nữa có quan hệ với Nhị sư tỷ, chỉ sợ bọn họ đã tới đối phó với ta rồi.” Hoa Nhược Hư cười cười nói “Triệu huynh đối với sự tình giang hồ có cảm thấy hứng thú không?”
“Hoa huynh, tục ngữ có nói ‘Ơn bằng một, đáp trả mười’, Hoa huynh đối với Triệu mỗ có ân, ta sẽ nhớ mãi trong lòng” Triệu Trường Không trầm giọng nói. “Ta biết Hoa huynh không để tâm, nhưng việc huynh tạo ơn mà không cần báo đáp càng khiến tại hạ kính nể. Bởi vậy, ta mặc dù đối với võ lâm phân tranh không có hứng thú, thực lực cũng có hạn, bất quá nếu Hoa huynh cần ta xin nguyện góp chút sức nhỏ”
Hoa Nhược Hư trầm ngâm nửa ngày, cũng không biết trả lời thế nào. Theo lý mà nói, hắn quả thật cần người giúp đỡ, Nhưng về tình thì lại thấy tựa hồ không nên kéo Triệu Trường Không vào chuyện này.
“Triệu huynh, các người hiện giờ đang ở nơi nào?” Hoa Nhược Hư đột nhiên hỏi.
“Chúng ta ở tại Như Quy khách điếm trong thành. Ta cùng Oanh Oanh ở tại hai phòng ba và bốn. Chúng ta định ở lại đấy ba ngày” Triệu Trường Không nhẹ thở dài một tiếng, đoạn nói “Chúng ta không quấy rầy Hoa huynh nữa, xin cáo từ”
Hoa Nhược Hư gật gật đầu im lặng. Triệu Trường Không hiểu được ý tứ của hắn, bất quá hắn cũng đã rõ ràng nói với Hoa Nhược Hư, hắn cho mọi người ba ngày để cân nhắc. Ba ngày sau, hắn sẽ rời Kim Lăng.
Tây Môn Lâm yên lặng nhìn Hoa Nhược Hư. Nàng muốn nói điều gì đó, bất quá cũng không nghĩ ra được phương án nào, trong lòng đành thầm thở dài, vẫn yên lặng như cũ.
“Phải rồi, Lâm tỷ, chuyện mà tỷ nhờ ta, ta đã nghe ngóng được đại khái rồi.” Hoa Nhược Hư đột nhiên sực nhớ, quay sang nói với Tây Môn Lâm.
“Thật ư? Tô Mi Nhi chết khi nào vậy?” Tây Môn Lâm vội vàng hỏi.
“Vào một ngày mùa đông cách đây mười năm, còn cụ thể thế nào thì ta cũng không rõ lắm” Hoa Nhược Hư cũng không hề hỏi đến Tô Đại Nhi, chỉ căn cứ vào những gì Lộ Vân Trường nói cho hắn biết mà kể lại.
“Mùa đông….. mùa đông…..” Tây Môn Lâm thì thào nói, thanh âm thật nhỏ đến nỗi không nghe thấy được: “Năm ấy ta bị đánh xuống vực vào mùa xuân. Chẳng lẽ... chẳng lẽ thật sự có liên quan tới ta ư?”
“Lâm tỷ, mẫu thân Đại Nhi dường như đã tự sát” Hoa Nhược Hư nhìn bộ dạng của nàng có chút không đành lòng nên nói thêm.
“Tự sát, thật sự là tự sát…..” Tây Môn Lâm nước mắt lả chả tuôn ra, thân thể khẽ run rẩy, đột nhiên nhào vào lòng Hoa Nhược Hư khóc rống lên.
Hoa Nhược Hư sửng sốt, nhẹ nhàng đỡ lấy thân thể của nàng. Hắn muốn an ủi đôi câu nhưng chẳng biết phải nói gì, bởi hắn căn bản là không biết vì sao nàng lại khóc lóc thương tâm đến vậy. Điều duy nhất có thể xác định là nàng cùng Tô Mi Nhi có quan hệ.
Bất quá Tây Môn Lâm nín khóc rất nhanh, nàng thoáng ngại ngùng rời khỏi người Hoa Nhược Hư.
“Nhược Hư, ta về phòng trước đây.” Tây Môn Lâm khóe mắt ửng hồng, thấp giọng nói.
“Lâm tỷ, người không sao chứ?” Hoa Nhược Hư có chút lo lắng hỏi.
“Yên tâm, ta không có việc gì.” Tây Môn Lâm nói xong, vội vàng xoay người chay về phòng.
Lâm tỷ cùng mẫu thân Đại Nhi rốt cuộc có quan hệ gì? Hoa Nhược Hư bối rối, nghĩ mãi cũng không ra. Hắn lắc lắc đầu, quyết định đi xem Ngọc Loan trước rồi tính sau.
“Hoa đại ca!” Vừa mới quay đầu, sau lưng hắn đã truyền tới một thanh âm mềm mại.
“Du Du!” Hoa Nhược Hư xoay người, kinh ngạc khi nhìn thấy cách đó không xa là một bòng hình yểu điệu màu xanh biếc.
“Hoa đại ca!” Tuyết Du Du lại gọi thêm một tiếng nữa, thân thể bay lên, nhào vào lòng Hoa Nhược Hư, ôm chặt lấy hắn.
“Du Du, sao muội lại tới đây?” Hoa Nhược Hư ôm cứng lấy nàng, dịu dàng hỏi.
“Du Du nhớ huynh thôi” Tuyết Du Du thì thào nói, vùi đầu vào ngực hắn.
“Du Du, mấy ngày nay muội có khỏe không?” Thật lâu sau, Hoa Nhược Hư mới cất tiếng hỏi.
Tuyết Du Du yên lặng không nói gì.
“Hoa đại ca, Cung chủ nói muốn gặp huynh” Tuyết Du Du trầm mặc cả nửa ngày, rốt cuộc cũng lên tiếng, nhưng giọng điệu tỏ vẻ không hề mong muốn.
“Bây giờ ư?” Hoa Nhược Hư cười khổ hỏi lại. Cung Nhã Thiến tìm hắn khẳng định không phải chuyện tốt, nhưng hắn cũng không thể không đi.
Tuyết Du Du gật gật đầu.
“Du Du, nàng trước tiên theo ta đến đây.” Hoa Nhược Hư buông thân thể mềm mại của nàng ra, kéo tay nàng hướng về phòng.
“Thiếu gia, sao đến giờ người mới về, đại tiểu thư đã thức dậy rồi” Còn chưa đến cửa, Hàm Tuyết đã cất giọng tức giận.
“Sư tỷ, sao nàng không ngủ thêm chút nữa?” Hoa Nhược Hư buông tay Du Du, bước nhanh tới trước giường Hoa Ngọc Loan.
“Ta không ngủ được” Hoa