"Minh chủ!" Hoa Nhược Hư vừa bước vào Hoa phủ, Triệu Trường Không đã chào đón.
"Triệu huynh, không cần gọi ta là Minh chủ, cứ xưng hô như trước kia là được rồi" Hoa Nhược Hư có chút cảm giác không thích ứng.
"Nhược Hư, Trường Không thật ra gọi vậy không sai, đệ thân là Minh chủ đại biểu cho Thiên Tinh Minh, đệ phải có thân phận mà đệ nên có. Về mặt cảm tình, chàng cùng Trường Không có thể là huynh đệ, nhưng về mặt xưng hô, cũng không thể vượt quá" Giọng điệu của Tây Môn Lâm ôn hòa truyền đến.
"Lâm tỷ, ta biết rồi" Hoa Nhược Hư nao nao, Tây Môn Lâm hôm nay tựa hồ có chút biến hóa, chẳng qua hắn cũng không thể nói được là biến hóa ở chỗ nào.
"Nhược Hư, đệ trước tiên đi gặp Ngọc Loan, sau đó đến phòng của tỷ, tỷ có đôi lời muốn nói cùng đệ" Tây Môn Lâm ôn nhu nói, rồi chậm rãi xoay người nhẹ nhàng đi, dáng người yểu điệu, từ sau nhìn lại hết sức động lòng người.
"Sư đệ, hôm nay Diệp Vũ Ảnh đã đến, còn dẫn theo Phương Hiệp cùng Hoa Phi Hoa, tựa hồ muốn điều tra thực lực của Thiên Tinh Minh chúng ta" Hoa Ngọc Loan thấy Hoa Nhược Hư trở về, liền nói cho hắn chuyện mới xảy ra.
"Sư tỷ, những chuyện này tỷ cũng không cần phải quan tâm, bản thân quan trọng hơn" Hoa Nhược Hư có chút thương tiếc nhìn nàng, "Ta tới chỗ Lâm tỷ một chút, tỷ tìm ta có việc, sư tỷ cứ nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ quay lại nhanh thôi".
Hoa Ngọc Loan nhu thuận gật gật đầu.
Hoa Nhược Hư đi tới, lại phát hiện Hàm Tuyết vẻ mặt ủy khuất đang nhìn hắn
"Tiểu Tuyết, sao thế? Có ai khi dễ ngươi à?" Hoa Nhược Hư nói mà trong lòng muốn cười.
"Thiếu gia, người lại đi đâu vậy, ta cũng muốn đi" Hàm Tuyết bổ nhào vào người Hoa Nhược Hư mà làm nũng.
"Tiểu Tuyết, ta đi tới chỗ Lâm tỷ, ngươi ở đây chiếu cố sư tỷ, ta rất nhanh sẽ trở lại" Hoa Nhược Hư có chút bất đắc dĩ, Hàm Tuyết hiện tại càng ngày càng thu hút người khác.
"Ta cũng muốn đi" Hàm Tuyết bỉu môi, đột nhiên ánh mắt chợt chuyển, nũng nịu nói, "Thiếu gia, để ta đi giúp Lâm tỷ tỷ làm tóc".
"Làm tóc là làm cái gì?" Hoa Nhược Hư ngẩn ra.
"Chính là đem mái tóc trắng của Lâm tỷ tỷ biến thành đen, thiếu gia người thật ngốc" Hàm Tuyết hì hì cười.
"Tiểu Tuyết, ngươi có thể chữa khỏi sao chứ?" Hoa Nhược Hư vẻ mặt hoài nghi nhìn nàng ta.
"Ta, ta đương nhiên là biết rồi, nhưng chỉ là….." là cái gì cũng không chịu nói tiếp.
"Tiểu Tuyết, hiện tại trời cũng đã tối, ngươi phải chờ ở đây. Ngoan, chiếu cố cho sư tỷ hoặc trở về phòng ngủ đi, ta đi tìm Lâm tỷ" Hoa Nhược Hư thầm cười cười, ngoài miệng dụ nàng, người khác càng lúc càng lớn, Hàm Tuyết ngược lại hình như càng ngày càng giống như trẻ nhỏ vậy.
"Thiếu gia xấu, không tin người ta" Nhìn theo bóng lưng của Hoa Nhược Hư, Hàm Tuyết bất mãn nói.
"Nhược Hư, đệ ngồi đi" Tây Môn Lâm hiển nhiên đang chờ Hoa Nhược Hư, thấy hắn đi vào thì ôn nhu cười.
"Lâm tỷ" Hoa Nhược Hư theo lời ngồi xuống, nhẹ nhàng gọi nàng một tiếng.
"Nhược Hư, chúng ta quen nhau đã bao lâu rồi?" Tây Môn Lâm dùng ánh mắt chờ mong nhìn Hoa Nhược Hư.
"Lâm tỷ, chúng ta quan nhau cũng gần năm tháng" Hoa Nhược Hư ngẩn ra, khẽ trầm ngâm một chút rồi nói.
"Là bốn tháng lẻ hai mươi ba ngày" Tây Môn Lâm sâu kín thở ra một hơi, thấp giọng nói.
Hoa Nhược Hư trầm mặc, hắn không nghĩ tới Tây Môn Lâm lại nhớ rõ như vậy.
"Nhược Hư, đệ nói một người trong mười năm không gặp bất kỳ một người nào, ngay cả động vật cơ hồ cũng không thấy, nay hắn đột nhiên gặp được một người sống sờ sờ ra đó, hắn sẽ có cảm giác gì?" Tây Môn Lâm ung dung nói, đôi mắt đẹp sáng ngời tản mát ra thần quang hòa nhã, nhìn chằm chằm vào Hoa Nhược Hư.
"Lâm tỷ, ta, ta không rõ lắm" Hoa Nhược Hư ngẫm nghĩ rồi có chút ngượng ngùng lắc lắc đầu, hắn thực không trải qua cho nên cũng không thể nói rõ được, nhưng hắn biết Tây Môn Lâm đang nói chính là đang nói về chính bản thân.
"Khi ta nhìn thấy đệ, trong lòng ta rất vui sướng, ta phát hiện trời cao đối với Tây Môn Lâm ta cũng không tệ, sau khi để cho ta khổ sở trong mười năm, rốt cuộc đã phái một người đến với ta" Thanh âm của Tây Môn Lâm có chút mơ hồ bất định, thong thả mà ngân nga, "Trong thời gian mười năm, ta cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới còn có thể rời khỏi chỗ đó, ta có những lúc chỉ suy nghĩ, sau này ta sẽ cùng đệ sống cả đời tại đó".
"Ta căn bản không nghĩ tới, đệ rốt cuộc là người như thế nào, mặc kệ đệ là người tốt hay người xấu, là nam hay nữ, đúng như ta nói, quan trọng nhất chính là đệ là một con người có thể nói chuyện với ta, giúp ta xóa đi nỗi cô đơn" Tây Môn Lâm trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, có chút khát khao.
"Lâm tỷ, hiện tại tuy chúng ta đã ra khỏi đó, nhưng chỉ cần tỷ nguyện ý, ta vẫn nguyện ý tiếp tục ở đó với tỷ" Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng thở ra một hơi, "Không riêng gì ta, sư tỷ còn có Tiểu Tuyết, cũng có thể ở cùng với tỷ".
"Có lẽ đệ thực sự là thần may mắn của ta, nhìn thấy đệ ta lại theo đệ tới một thế giới mà mười năm ta chưa từng tiếp xúc" Tây Môn Lâm nhìn Hoa Nhược Hư cười ngọt ngào, nụ cười thực sáng lạn, thực xinh đẹp, bắt mắt, chẳng qua sắc mặt lại có chút buồn bã, "Đáng tiếc mười năm qua, con người cũng già đi, thế giới bên ngoài ta cũng thật sự lạ lẫm".
"Lâm tỷ, tỷ không hề già đi, thật đó" Hoa Nhược Hư thầm thở dài mà an ủi nàng ta, xem bề ngoài thì Tây Môn Lâm quả thật một chút cũng không già, chỉ là mái tóc màu bạc nhưng cũng không làm cho người ta cảm thấy nàng tuổi đã cao.
"Nhược Hư, hôm nay ta đúng như người ta nói, ta là Phó minh chủ Thiên Tinh Minh, đệ có trách ta không?" Tây Môn Lâm lời đột nhiên chợt chuyển, tựa hồ từ trong hồi ức tỉnh lại.
"Lâm tỷ, đệ làm sao mà trách tỷ được? Tỷ nguyện ý giúp đệ, đệ cao hứng còn chưa kịp nữa là" Hoa Nhược Hư vội vàng nói.
"Nhược Hư, tỷ không giúp đệ, tỷ còn có thể giúp ai?" Tây Môn Lâm nhìn Hoa Nhược Hư cười ngọt ngào, ngữ khí tràn ngập tình ý, Hoa Nhược Hư trong lòng không khỏi có chút giật mình.
Tây Môn Lâm đột nhiên vung tay lên, huyễn hóa ra thành ngàn vạn cánh tay ngọc, bóng chưởng đầy trời đột nhiên chụp tới trước ngực Hoa Nhược Hư. Hoa Nhược Hư cả kinh, nhưng không tránh né, không phải là hắn trốn không thoát, mà là hắn từ trên mặt Tây Môn Lâm nhìn không ra một chút ý muốn làm cho hắn tổn thương nào.
Quả nhiên tay của Tây Môn Lâm lập tức thu hồi lại.
"Nhược Hư, đệ đã thấy qua bộ chưởng pháp này chưa?" Tây Môn Lâm nhẹ giọng hỏi.
"Thiên thủ Quan Âm chưởng?" Hoa Nhược Hư ngẩn ra, có chút nghi hoặc nhìn Tây Môn Lâm, nếu hắn không nhìn lầm, thì đây là Thiên thủ Quan Âm chưởng mà Diệp Vũ Ảnh từng dùng qua.
"Đây là võ công độc môn của Nam Hải thần ni, Thiên thủ Quan Âm chưởng" Tây Môn Lâm nhẹ nhàng gật gật đầu, "Thật ra, ta miễn cưỡng có thể nói là sư tỷ của Diệp Vũ Ảnh, chỉ có điều ta còn chưa xuất sư thì đã xảy ra chuyện".
"Lâm tỷ, tỷ nói tỷ là sư tỷ của Diệp cô nương? Cái này, cái này có thể sao?" Hoa Nhược Hư rất kinh ngạc, chẳng qua ngẫm lại Thiên thủ Quan Âm chưởng mà nàng vừa thi triển, nếu nàng không phải là đệ tử của Nam Hải thần ni, thì làm sao có thể biết môn võ công này?
"Nhược Hư, đệ về sau sẽ phát hiện nhiều chuyện đệ cũng không tưởng tượng nổi, nhưng nhưng chuyện này đều là sự thật đã xảy ra" Đối với sự ngạc nhiên của Hoa Nhược Hư, Tây Môn Lâm cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, nàng ôn nhu cười cười nói, "Sư phụ đã không còn, trên đời cũng không ai biết sự tồn tại của ta, cho nên tuy theo sự yêu cầu