Tình Kiếp Mẫu Đơn

tỉ muội


trước sau

- Các muội nói thật ư, những người đứng trên cao như chúng ta biết bao người ganh ghét, nhưng lại ra tay độc ác như vậy thì thật không đến mấy người.

Giọng nói sắc sảo của Bắc phi vang lên, như nói chung chung nhưng ánh mắt lại lướt qua cả ba người đối diện.

- Chả lẽ tỷ nghi ngờ chúng muội sao? Sao tỷ lại nhìn chúng muội bằng ánh mắt ấy.

Tây phi vội biện bạch cho bản thân nhưng nhanh chóng nhận ra sự thất thố của mình, nàng hạ giọng nói tiếp.

- Tỷ đừng nghi kị làm chi, chẳng phải chúng ta đều lâm vào hoàn cảnh giống nhau hay sao?

- Thật ra ta nào có nghi ngờ các muội, chỉ có điều chúng ta không thể nào nhìn mặt mà bắt hình dong được, ai biết được có người bằng mặt mà không bằng lòng.

Đôi môi Tây phi nở lên một nụ cười lạnh.

- Đúng vậy, ai biết được sau vẻ mặt giả tạo kia là tâm địa thế nào. Các tỷ nghe chưa, vài tháng trước trong cung muội phát hiện ra có kẻ tẩm độc vào cung y của muội, thuốc đó có thể khiến muội vô sinh đấy, may mà muội phát hiện ra sớm, không thì không biết hậu quả thế nào rồi.


Câu nói của Tây phi đầy thâm ý. Những người muốn ám hại nàng chắc chắn không phải là những người dưới nàng, bởi có cho gan gấu họ cũng không dám làm vậy, nhưng những người ngang hàng nàng thì khác, họ có cả động cơ lẫn khả năng để làm điều ấy.

Đôi mắt đầy ý hận của Tây phi phóng về phía ba người còn lại, như thể muốn lột tấm mặt nạ kia xem sau đó là gì mà họ có thể trơ trẽn đến mức đó.

Nhưng đổi lại câu nói đó không phải là ánh mắt hay hành động chột dạ, mà chỉ là ánh nhìn đầy khó hiểu.

- Đừng nói muội nghi ngờ chúng ta nhé, chúng ta tình như tỷ muội, sao lại ra tay độc ác như vậy chứ.

Bắc phi như nhìn ra được ý nghĩ trong ánh mắt của Tây phi

- Đúng vậy đấy, Tây phi muội trong sáng ngây thơ, người gặp người thích, sao chúng ta có thể nỡ hại đây.


Đông phi nhanh nhảu tiếp lời.

- Không những thế, chúng ta để là vợ của mệnh ông, sinh ra long tử là điều đáng mừng, sao lại nghĩ kế hại người được cơ chứ.

Nam phi không thua kém tiếp lời.

Nhìn kiểu gì nàng ta cũng thấy họ như đang biện hộ cho chính bản thân mình. Cái gì mà tình như tỉ muội, gì mà không nỡ hại, gì mà cùng vui mừng cơ chứ. Các nàng ta đều từng ngày từng giờ mong nàng ngã xuống thì có, chỉ cần đối phương thất bại thì cơ hội chạm đến ngôi vị kia không phải càng gần sao. Được lắm, đây
là các nàng ép ta cả.

Cố quên đi sự dằn xé của ngải do tác dụng của phấn luân chi, nàng khẽ điều gọi ba xác sống trở lại, tuy nay linh lực nàng khá yếu, nhưng với loại người trơ trẽn này nàng vẫn dư sức đối phó. Đôi tay nhỏ giấu trong tay áo khẽ động, vẽ nên một loạt kí hiệu, mỗi lần vẽ xuống là một vết sáng được hình thành.


(phấn luân chi có tác dụng làm giảm sức mạnh của ngải, khiến các xác sống toàn thân khó chịu, không ngừng cào xé bản thân nếu có lệnh triệu hồi)

Bỗng từ xa vang lên âm thanh cao vút của vị đại tổng quản, báo hiệu hoàng thượng sắp ngự giá nơi đây. Tây phi nhanh chóng ngừng mọi động tác, linh lực triệu hồi đang dang dở cũng phải bãi bỏ.

- Thần thiếp bái kiến mệnh ông.

- Các ái phi đều đứng lên đi, đang đau ốm còn chạy hết ra đây, tính làm cho trẫm lo chết hay sao.

- Mệnh ông cứ trêu, chúng thần thấy khá lên rồi nên tụ họp lại cho đỡ nhớ nhau đấy.

- Ahaha vậy sao, vậy nói trẫm nghe các nàng đang nói về chuyện gì nào.

Tứ phi nhanh chóng trau đổi ánh mắt nhau, như đồng lòng giấu đi xung đột nội bộ, đeo mặt nạ giả dối lên tiếp tục đóng vai tỉ muội tình thâm.

- Tạ ơn mệnh ông, nếu người không tìm được thần y đó, có lẽ chúng thần thiếp không còn gặp được người rồi.
Nói rồi chúng phi sáp lại, ôm trầm lên vị hoàng đế nào đó, nước mắt không biết tích nơi đâu ào ra nhanh chóng, khiến người nhìn không kìm được lòng mà đau thay các nàng.

Nhìn tứ phi của mình gầy đi trông thấy, ánh mắt vị hoàng đế không giấu nổi nét thương tâm.

- Người đâu, cho gọi vị thần y đó đến đây, trẫm muốn đích thân khen thưởng cho hắn.

Không bao lâu sau, nàng đang trong cơn mê ngủ lôi dậy. Mắt nhắm mắt mở bị lôi đến ngự hoa viên này. Rõ ràng nàng đã chuẩn bị đi đến đấy, nhưng không hiểu sao khoảng thời gian gần đây nàng ngủ càng lúc càng nhiều, mỗi lần thức dậy lại thấy toàn thân mệt mỏi, ngủ bao nhiêu cũng không thấy khỏe hơn được. Dù gì cũng đến nơi đó, coi như chàng cho nàng một cơ hội chính đáng để đến nơi đó đi.

------------------ hết chương 52 ----------------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện