Người ấy tà váy lay động theo gió, nhanh nhẹn chạy xa.
Huyền Thương quân ngưng mắt nhìn chăm chú, hồi lâu cũng không hiểu được —— vậy rốt cuộc mình đã thổ lộ thành công, hay là lại bị từ chối?
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, thế nhưng cũng chẳng có người nào có thể hỏi, chỉ đành đi về phía Bật Chính điện tiếp nhận hình phạt băng lao trước.
Thùy Hồng điện, Hàn Mặc mang theo một cái bao đi ra, liền gặp phải Phi Trì ở trước mặt, Phi Trì hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"
Hàn Mặc tỏ vẻ khó hiểu: "Quân thượng bị bệ hạ phạt vào băng lao, ta đến đưa những vật dụng cần thiết cho ngài ấy."
Phi Trì một phen đoạt lấy, hận sắt không thành thép: "Ngươi làm hết những chuyện này, vậy công chúa làm gì?"
Hàn Mặc như vừa mới tỉnh mộng.
Cho nên, Dạ Đàm mới về đến Thiên Ba viện, đã nhận được cái bao Phi Trì đưa tới. Dạ Đàm mở bao nhìn thoáng qua, chỉ thấy bên trong là y phục của Huyền Thương quân.
"Cái này......" Giọng nàng nhỏ xíu, nhưng lại rất có vẻ là chột dạ, "Ngươi đưa tới cho ta làm gì?"
Phi Trì vẻ mặt tươi cười: "Công chúa, quân thượng bị bệ hạ phạt vào băng lao. Những tiên thị như chúng tôi, chung quy không được cẩn thận cho lắm. Mong công chúa có thể đưa những thứ đồ này tới đó, thay chúng tôi chăm sóc cho quân thượng."
Dạ Đàm ờ một tiếng, biểu hiện không được tích cực cho lắm, nhưng cũng không phản đối. Nàng ôm cái bao này ra cửa, một đường đi tới Bật Chính điện, trong lòng lại có những suy tư nho nhỏ đánh nhau ầm vang.
—— những lời Thiếu Điển Hữu Cầm nói lúc nãy, cũng không biết là thật hay giả. Lão nam nhân này gần đây cứ cổ cổ quái quái, suy nghĩ không tốt. Nhưng mà nếu có thể nhân cơ hội này, khiến cho hắn mềm lòng, lấy cái Hồng Quang Bảo Tình chết tiệt này ra, vậy vẫn là có lời......
Chỉ là Đông Khâu Xu vốn có mưu đồ gây rối, phụ vương lại ở trong tay ông ta, lúc này mình bỏ Hồng Quang Bảo Tình đi, thật không biết là phúc hay họa nữa.
Dạ Đàm thở dài, Bật Chính điện đã ở ngay trước mắt. Đây là nơi trừng trị kẻ phạm tội của Thiên giới, cửa đồng sừng sững, song thú ngậm vòng, không nộ tự uy.
Dạ đàm ôm bao, vừa định gõ cửa, cửa đồng bỗng tách ra làm hai. Dạ Đàm biết nơi này nhất định phòng bị nghiêm mật, mình có thể vào trong hay không còn chưa nói trước được. Nàng đang chuẩn bị tốn một hồi công phu thuyết phục quản ngục, nhưng phía sau cửa đồng, không có một bóng người.
Cái này...... Dạ Đàm trợn mắt há hốc mồm, trước mắt một mảnh trắng xóa, nàng ngay cả phương hướng cũng không