Dạ Đàm cảm thấy tứ chi đều rất ấm áp, lúc này mới nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn trộm hắn. Những bông tuyết hỗn loạn, bao phủ thật dày trên đầu vai mép tóc hắn, vẻ mặt hắn nghiêm túc mà chuyên chú, sợ gió tuyết xâm nhập vào vật báu trong lòng.
Hẳn là...... cũng tạm được rồi nhỉ. Dạ Đàm xảo quyệt đảo tròn hai mắt, nói: "Người ta đau đầu, ngươi lấy cái Hồng Quang Bảo Tình này ra đi, được không?"
Huyền Thương quân nhìn lướt qua trán nàng, nói: "Hồng Quang Bảo Tình vẫn chưa phát tác."
Dạ Đàm vặn vẹo vòng eo, dùng giọng điệu mà chính mình nghe xong cũng dựng cả tóc gáy, nũng nịu nói: "Vậy người ta chỉ là đau đầu thôi......"
Huyền Thương quân do dự, tính cách của Dạ Đàm, hắn không phải không biết. Có Hồng Quang Bảo Tình ràng buộc, nàng còn chưa đến mức chạy loạn. Nếu mất pháp bảo này, chỉ sợ như thả chim về rừng.
Dạ Đàm hơi hơi ngẩng mặt lên, cánh môi dán lên cằm hắn, tựa như chuồn chuồn lướt nước quét qua yết hầu hắn. Huyền Thương quân trong nháy mắt cứng đờ, Dạ Đàm tiếp tục tiến lên, cánh môi theo cổ hắn trượt xuống phía dưới. Một trận tê dại tận xương tủy, Huyền Thương quân ngay cả hô hấp cũng đều loạn nhịp.
"Người ta vừa không phải Thanh Quỳ, vừa càng không phải là cái gì thuần thanh thân thể. Mỗi lần Hồng Quang Bảo Tình này phát tác, ta đều rất đau rất đau. Ngươi không quan tâm người ta......" Giọng của nàng có chút nghẹn ngào, trong mắt lại lấp lánh nước mắt.
Huyền Thương quân đưa tay, nhẹ lau khóe mắt nàng, cuối cùng nói: "Là ta suy nghĩ không chu toàn. Ta sẽ luyện chế nó lại lần nữa, làm cho nó thích hợp với thể chất của nàng."
"Ừm!" Dạ Đàm gật đầu giống như gà con mổ thóc —— chỉ cần ngươi lấy cái pháp bảo chết tiệt này ra, ngươi nói cái gì cũng được hết!
Huyền Thương quân vươn tay, nhẹ nhàng áp vào trán nàng. Dạ Đàm chỉ cảm thấy giống như thần hồn đều bị hắn hút ra. Sau một lúc lóa mắt váng đầu, cả người nàng nhẹ hẫng. Mà trên tay Huyền Thương quân, có một viên bảo châu thanh quang trong suốt, chính là Hồng Quang Bảo Tình.
Dạ Đàm mất đi sự áp chế của pháp bảo này, nhất thời cả người thoải mái. Chỉ là khó tránh khỏi thở dài trong lòng, mong đợi tự do lâu như vậy, nếu không có Đông Khâu Xu, chính mình giờ phút này, phải hoan hô nhảy nhót thế nào rồi.
Huyền Thương quân thu Hồng Quang Bảo Tình vào trong tay áo, nói: "Đợi ta luyện chế lại lần nữa, sẽ tặng nó cho nàng."
Miễn đi! Dạ Đàm trợn trắng mắt, nhưng lời nói ra lại là: "Ta thực sự rất mong đợi."
Huyền Thương quân nhìn thấy hết sự không tình nguyện ở trong mắt nàng, nhưng không hề có nửa phần không vui, trong lòng lẫn trong mắt, chỉ cảm thấy hồn nhiên đáng yêu. Hắn nói: "Dạ Đàm, ta...... chúng ta thành thân, được không?"
"Thành thân?" Dạ Đàm ngây ngẩn —— cho dù những lời ngươi nói khi trước là bày tỏ. Nhưng nào có nhanh như vậy đã nhảy