Thanh Hành quân đi theo phía sau hai người, đi được một hồi, Huyền Thương quân nói: "Sao đệ còn chưa trở về Thiên giới, lưu luyến nhân gian làm gì?"
"Huynh trưởng......" Thanh Hành quân thoáng do dự, "Lưng của huynh......để đệ trị thương cho huynh trước đi."
Huyền Thương quân nói: "Nếu ta đã hạ quyết tâm rời khỏi Thiên giới, thì sẽ không sợ khó khăn nguy hiểm gì. Đệ nên hiểu rõ." Nói xong, hắn từ bên hông lấy ra một mảnh vỡ màu xám đen. Thanh Hành quân nhìn một cái, nhất thời kinh sợ: "Mảnh, mảnh vỡ rìu Bàn Cổ?!"
Dạ Đàm cũng thấy mà thèm, muốn thò tay đoạt lấy. Huyền Thương quân hơi hơi giơ tay lên, đưa mảnh vỡ cho Thanh Hành quân, nói: "Cầm nó, quay về Thần tộc phục mệnh với phụ thần."
Dạ Đàm vẻ mặt không vui: "Rõ ràng là ta phát hiện trước mà!"
Thanh Hành quân không đưa tay ra nhận, hắn biết vật ấy có bao nhiêu quý giá. Hắn nói: "Nếu huynh trưởng tự tay giao vật này lên cho phụ thần, không chừng ông ấy có thể khoan dung một lần......"
Dạ Đàm lập tức nói: "Đúng đó đúng đó! Nếu không thành, dùng nó đổi chút linh đan với Thiên giới cũng được mà. Tốt xấu gì cũng là chúng ta đoạt lại bảo vật từ Ma tộc, dù sao vẫn không tính là dựa hết vào Thần tộc đúng không?"
Huyền Thương quân nhét mảnh vỡ vào trong tay Thanh Hành quân, rồi xoay người lại ôm Dạ Đàm, xoa xoa đầu nàng, nói: "Đừng nóng giận. Mảnh vỡ rìu Bàn Cổ này tuy rằng quả thực là bảo vật, nhưng Thần tộc Thiên giới cũng đã lấy bảo vật của bọn họ đổi với nàng rồi."
"Bảo vật của bọn họ?" Dạ Đàm một mặt hoài nghi, nhìn trái ngó phải xung quanh, "Là gì vậy?"
Huyền Thương quân mỉm cười, chỉ chỉ chính mình. Dạ Đàm nổi giận: "Cái này cũng tính được á?"
"Không tính à?" Huyền Thương quân nửa tựa vào người nàng, vừa đi vừa hỏi. Dạ Đàm nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Nhưng chàng và mảnh vỡ rìu Bàn Cổ, đáng lẽ ta đều có thể đoạt được!"
Huyền Thương quân khẽ cười ra tiếng: "Làm người không thể quá tham lam."
Tân Phân quán.
Man Man và Hồ Tuy đang giành bánh bao xanh, nước ép từ Vọng Nguyệt thảo, vốn là có chút vị đắng. Thanh Quỳ đã hòa vị đắng của nó vào vị ngọt của bánh nhân đậu. Khiến cho cả cái bánh bao xanh ăn vào khoan khoái ngon miệng.
Hồ Tuy vừa ăn vừa tán thưởng: "Đây là bánh bao xanh ngon nhất mà ta từng nếm qua!"
Man Man nói: "Còn không phải sao, tay nghề của Thanh Quỳ công chúa, người bình thường căn bản không được nếm đâu!"
"Thanh Quỳ công chúa?" Lúc này Hồ Tuy mới nghiêm túc đánh giá Thanh Quỳ. Trên tóc nàng không có gắn trang sức gì rườm rà, nhưng búi rất gọn gàng. Bên tai đeo một đôi đông châu, lóng