Bên ngoài miếu cũ, trăng sáng treo cao, gió lạnh hiu hiu.
Uy thế giữa hè còn sót lại ở nhân gian, cũng không bởi vì mùa thu đã đến mà yếu thế, lại vì màn đêm phủ xuống mà thêm ba phần nhu tình.
Dạ Đàm yên giấc mà ngủ trong khuỷu tay của Huyền Thương quân. Mái tóc đen của nàng phảng phất hương thơm nhàn nhạt, xõa rơi trên vai hắn, uyển chuyển triền miên, tựa như một bến đỗ phong nguyệt giữa đêm mùa thu.
Huyền Thương quân sợ muỗi quấy nhiễu nàng, tiện tay hái được một tàu lá chuối tây, nhẹ nhàng quạt cho nàng.
Không biết nàng đang mơ thấy cái gì mà lẩm bẩm gọi một tiếng: "Tỷ tỷ."
Huyền Thương quân nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Chỉ có tỷ tỷ thôi sao?"
Dạ Đàm cọ cọ vào trong lòng ngực hắn, gọi: "Hữu Cầm."
Chân mày Huyền Thương quân giãn ra, giống như được hồng trần vạn trượng lấp đầy cõi lòng.
Mà lúc này, Thiên giới.
Bởi vì Huyền Thương quân chợt rời đi, Thanh Hành quân không thể không đảm nhận trách nhiệm canh gác. Hắn một thân áo giáp, dẫn theo thiên binh tuần tra Bồng Lai cung giáng.
Mọi thứ vốn đang bình thường, nhưng đột nhiên trong tích tắc, hắn chỉ cảm thấy mình bị một cỗ lực lượng không biết từ đâu ra khống chế, tay và chân đều không nghe theo sự sai khiến của mình.
—— đây là có chuyện gì?!
Pháp bảo Kinh Hồng bên hông không ngừng kinh hãi, Thanh Hành quân càng khiếp sợ hơn, dù muốn nói chuyện, nhưng cũng không thể mở miệng. Hắn mắt mở trừng trừng nhìn thân thể của chính mình đi về phía trước, cố hết sức muốn cầu cứu những thiên binh đi ngang qua. Nhưng ngay cả một động tác quay đầu đơn giản như vậy hắn cũng không làm được.
Đi được một lúc, đụng mặt Hồ Tuy đang đi về phía này, nhìn thấy hắn, nàng lập tức gọi: "Thanh Hành quân!"
Thanh Hành quân cố gắng muốn để nàng phát giác ra chút gì đó, thế nhưng thân thể hắn chỉ hờ hững gật nhẹ đầu, tiếp tục rời khỏi đó.
—— Hồ Tuy, báo động! Trong lòng hắn điên cuồng gào thét, nhưng toàn bộ nguyên thần giống như con sâu bị phong ấn trong chai, không có chút ảnh hưởng nào tới thế giới bên ngoài.
Hắn nhìn không chớp mắt mà đi vào Bồng Lai cung giáng, cả quãng đường đương nhiên không ai dám ngăn cản.
Ta bị làm sao vậy? Ta sẽ đi đâu đây?
Thanh Hành quân dùng hết sức lực toàn thân kháng cự, nhưng nguyên thần của hắn như bị đá lớn trấn áp, cỗ lực lượng không thể hiểu được này tuyệt đối không phải thứ hắn có thể chống lại.
Hắn lướt qua tầng tầng thủ vệ, đi thẳng vào nội điện của Bồng Lai cung giáng, không có ai để cảnh báo.
Mãi đến khi bước vào nội điện, thủ vệ cũng chính là thân vệ của Thiếu Điển Tiêu Y. Thấy hắn tiến vào, thân vệ cung kính nói: "Thanh Hành quân! Cấm điện của Bồng Lai cung giáng, không phải bệ hạ không được ra vào. Xin quân thượng quay về cho."
Thanh Hành quân cố gắng chuyển động đôi mắt, nhưng thiên tướng trước mặt lại đang đứng cúi đầu, không dám nhìn thẳng, đương nhiên cũng không trông thấy vẻ mặt của hắn.
Trong không khí vang lên một tiếng sắc nhọn, pháp bảo Kinh Hồng của Thanh Hành quân phá không bay ra, một thân vệ bị thắt cổ ngay tại chỗ. Máu tươi bắn lên mặt, nhưng Thanh Hành quân lại không có cảm giác. Mấy thân vệ khác gầm lên một tiếng xông lên, nhưng lực lượng trong cơ thể Thanh Hành quân bộc phát ra kinh người. Mấy thân vệ ở trước mặt hắn không chịu nổi được một kích.
Thanh Hành quân trơ mắt nhìn mười hai