Bồng Lai cung giáng chính điện.
Trên Tố Nguyên Kính, cả Thiên giới còn đang tìm kiếm tung tích của Đông Khâu Xu. Sắc mặt Thiếu Điển Tiêu Y u ám, hỏi: "Kế tiếp, con có dự định gì không?"
Lời này là hỏi Huyền Thương quân. Hiển nhiên, đây cũng là vấn đề hiện tại cả Thần tộc quan tâm nhất.
Huyền Thương quân nói: "Nhi thần vẫn muốn đợi đến khi Đông Khâu Xu đền tội, Tứ giới giải trừ mối nguy, sau đó......"
Thiếu Điển Tiêu Y nổi giận: "Sau đó dẫn theo nữ nhân kia, hành tẩu nhân gian à?! Thần tộc Thiên giới dốc hết toàn lực, bồi dưỡng ngươi hơn hai ngàn bảy trăm năm! Ngươi liền báo đáp như vậy sao?"
Huyền Thương quỳ hai gối xuống đất: "Nhi thần có phụ Thần tộc."
Thiếu Điển Tiêu Y giận dữ nói: "Ngươi đương nhiên là có phụ Thần tộc, ngươi khiến cho cả Thiếu Điển thị này phải hổ thẹn! Ngươi thử đi lật điển tịch ra mà xem, Thiếu Điển thị từ khi nắm giữ Thần tộc tới nay, có bao giờ xuất hiện thứ bất trung bất hiếu như ngươi chưa!"
Ông lửa giận ngập trời, Huyền Thương quân im lặng không nói gì.
Bên cạnh, Thái Dương tinh quân ngược lại hiểu tâm tư của Thiếu Điển Tiêu Y, nói: "Lần này đánh bại Đông Khâu Xu, cứu thoát Thần hậu, quân thượng đúng là lại lập một công lớn cho Thần tộc. Lấy công chuộc tội...... thiết nghĩ chư thần cũng không có gì để nói."
Thiếu Điển Tiêu Y xụ mặt, hiển nhiên là muốn đợi chính miệng Huyền Thương quân cầu xin tha thứ. Mà Huyền Thương quân lại ngậm miệng không nói.
Ông đợi hồi lâu, rốt cuộc cầm lấy cái chặn giấy bằng bạch ngọc trên bàn, ném thẳng vào người Huyền Thương quân: "Thứ hỗn trướng!"
Huyền Thương quân không tránh không né, chịu đựng một phát này, lúc này mới nói: "Nếu nhi thần đã đáp ứng nàng thì nhất định sẽ không phụ nàng. Thần tộc không dung được nàng, nhưng trong trời đất này, núi dài biển rộng, nhi thần vẫn có thể tìm được một nơi, có thể dung nàng bình yên hạnh phúc."
"Ý ngươi là, nếu Thiên giới không chấp nhận nàng ta, ngươi cũng sẽ không ở lại à?" Thiếu Điển Tiêu Y tức giận đến trán nổi cả gân xanh, "Ngươi dùng chuyện này uy hiếp trẫm sao?!"
Huyền Thương quân ngẩng đầu lên, giọng nói vẫn giống như mọi ngày, trẫm tĩnh nhưng kiên định: "Nhi thần chưa bao giờ có ý uy hiếp."
Thiếu Điển Tiêu Y cười lạnh: "Được lắm! Vậy ngươi nói xem, công ơn nuôi dưỡng đào tạo suốt hai ngàn bảy trăm năm của Thiếu Điển thị, ngươi muốn trả lại như thế nào?"
Đại điện rơi vào một mảnh yên lặng, Thái Dương tinh quân cũng không dám xen vào. Huyền Thương quân chăm chú nhìn phụ thần của mình, phụ tử hai người bốn mắt nhìn nhau. Hồi lâu, hắn nghiêm túc cúi đầu, nói: "Nhi thần nguyện loại bỏ tiên cốt, trả lại Thần tộc. Đời này kiếp này, không bước vào Thiên giới một bước nào nữa."
Biểu cảm trên mặt Thiếu Điển Tiêu Y đông cứng lại toàn bộ, sau một lúc, góc miệng ông có chút ngọt, vậy mà lại phun ra một búng máu.
"Bệ hạ!" Thái Dương tinh quân tiến lên đỡ, lại bị Thiếu Điển Tiêu Y đẩy ra. Ông chỉ vào Huyền Thương quân, tay không ngừng run rẩy: "Loại bỏ tiên cốt...... Ngươi...... Được! Được lắm!"
Nhưng đối mặt với hắn như thế này, Thiếu Điển Tiêu Y bất kể ra làm sao, cũng không thể nói ra lời tàn nhẫn cuối cùng đó.
Nếu trừ bỏ thần tịch, hắn chỉ cần có thanh linh khí, cuối cùng là vẫn còn có tu vi, còn có pháp lực.
Nhưng nếu mất đi tiên cốt, từ nay về sau, hắn sẽ là một phàm nhân hoàn toàn. Từ nay về sau ốm đau thêm thân, không thể nào tu luyện được nữa.
Đó là con ông.
Cho dù ông có oán hận như thế nào, cũng làm sao nhẫn tâm hạ lệnh như thế?
Huống hồ, nếu chính mình thực sự làm như vậy, Nghê Hồng chắc chắn sẽ liều mạng với ông.
Sau một lúc lâu, Thiếu Điển Tiêu Y thu hồi tất cả cơn giận, giọng ông lạnh cứng như băng: "Được rồi, ngươi thắng."
Huyền Thương quân ngẩng đầu lên, thấy ông ngồi xuống lại vương tọa có hoa văn mây được khảm sao. Ở vị trí đại diện cho quyền thế Thần tộc tối cao, khuôn mặt của Thiếu Điển Tiêu Y, dùng mắt thường cũng có thể thấy rõ sự mệt mỏi. Ông nói: "Ngươi thắng rồi, tự mình đến Li Quang thị, hướng Thôn đế cầu hôn đi."
"Phụ thần." Huyền Thương quân lần đầu tiên thấy ông lao lực tâm sức quá độ như thế, nói không đau lòng, cũng là không thể nào, "Nhi thần......"
Thiếu Điển Tiêu Y khoát khoát tay: "Cút về Thùy Hồng điện đi. Làm sao giữ lại, ngươi tự nghĩ cách giải thích với chư thần."
Ông luôn luôn cứng rắn, nhiều năm như vậy, chư thần Thiên giới, không ai dám nghịch ý. Mà lúc này đây, sự thỏa hiệp của ông, bất đắc dĩ như vậy, tựa như một vì sao bị rút đi ánh hào quang, ảm đạm thành đá tảng.
Loại thành công này, cũng không thể khiến người ta vui sướng. Huyền Thương quân nói: "Xin phụ thần...... tha thứ cho sự bất hiếu của nhi thần."
Thiếu Điển Tiêu Y nói: "Cút."
Ra khỏi chính điện, Huyền Thương quân đương nhiên muốn đi vào hậu điện —— Dạ Đàm còn đang ở chỗ Nghê Hồng thượng thần.
Hắn từ trong điện đi ra, còn chưa đi được vài bước, đã thấy cung nga đang dọn đồ đạc. Hắn chau mày, hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Cung nga thấy hắn, cũng vẻ mặt kinh hoảng, nói: "Quân thượng, Thần hậu nương nương mới vừa hạ lệnh,