Thiên giới, Bồng Lai tiên đảo.
Huyền Thương quân trở lại phòng, bốn bề vắng lặng. Hắn lấy Địa Mạch Tử Chi từ trong túi Càn Khôn ra, đặt lên bàn. Gốc hoa kỳ dị này xinh đẹp và yêu dị hơn hình vẽ trong tranh rất nhiều. Song hoa nở rộ, hương thơm mê ly.
Huyền Thương quân giơ tay, khẽ chạm vào hoa đen. Sau đó đầu ngón tay hắn hướng xuống dưới, đụng chạm vào mảnh vỡ rìu Bàn Cổ bị bộ rễ bao vây.
Đây là mảnh vỡ rìu Bàn Cổ thứ ba, ba mảnh hợp nhất, có thể đúc lại rìu Bàn Cổ.
Nó đang không ngừng vận chuyển lực lượng cho Địa Mạch Tử Chi, khiến cho gốc hoa còn sót lại của thời thượng cổ này tồn tại được trong môi trường hoàn toàn không thích hợp với nó, thậm chí còn nở rộ.
Huyền Thương quân cho dù thân là thượng thần, cũng không nhịn được mà cảm thán đạo trời thần kỳ.
Hiện giờ gốc hoa mà Tứ giới đào ba thước đất lên tìm kiếm lại đang ở ngay trong tay mình, phải làm sao mới tốt đây?
Hắn suy nghĩ nửa ngày, kết luận phải...... tìm một cái chậu hoa trước đã.
Pháp bảo của hắn bị Dạ Đàm vơ vét đến chẳng còn thừa lại bao nhiêu cái, hiện giờ cũng đành phải ủy khuất gốc hoa này, tùy tiện lấy cái chậu ngọc dùng tạm vậy. Hắn cẩn thận trồng Địa Mạch Tử Chi vào trong, thấy hoa trắng thiếu nước, buồn bã ỉu xìu mà rũ xuống, hắn lại đành tìm chút linh đan, chôn xuống phần rễ phía dưới nó.
Hoa trắng được thanh linh khí này trợ giúp, toàn bộ rễ đều dò xét lại gần.
Xem ra, vẫn chưa tổn thương đến gốc rễ. Huyền Thương quân khẽ thở dài một hơi, nhẹ nhàng nâng những cái lá của hoa trắng lên, cẩn thận xem xét. Nhưng đúng lúc này, hoa đen giơ nụ hoa to lớn nặng nề lên, dùng hết toàn lực phẩy xuống dưới, đập vào giữa đầu của hắn!
Huyền Thương quân cả kinh, còn chưa kịp lần ra manh mối, đã vội vàng kiểm tra đĩa tuyến của hoa đen. May mà nó sinh trưởng chắc bền, đập một phát như vậy cũng bình yên vô sự. Huyền Thương quân nhìn nửa ngày, thực sự là vừa buồn cười vừa bực mình.
Người đó...... đến tính cách của cây mẹ cũng như thế. Lòng dạ hẹp hòi, đa nghi, ghen tuông, toàn thân từ trên xuống dưới, không có một chút phẩm hạnh nào để hắn có thể tán thưởng.
Huyền Thương quân xoa xoa đầu, đành phải lấy chút ma đan, lại đắp vào trong rễ của hoa đen.
Tàng Thức hải.
Thanh Quỳ mê man lâu ngày, Triều Phong canh giữ ở bên cạnh nàng, lại không hề chợp mắt. Phệ Ma chi trùng ngày đêm gặm nhấm thân thể hắn, hắn không thể ngủ được. Lúc Dạ Đàm bưng thuốc vào, Triều Phong còn tỏ vẻ nghi ngờ: "Thuốc ngươi sắc, có thể uống được à?"
Dạ Đàm trừng mắt nhìn hắn một cái, tự mình bưng thuốc tới trước mặt Thanh Quỳ. Triều Phong buộc phải đỡ Thanh Quỳ dậy, Dạ Đàm múc một muỗng thuốc, mới vừa thổi nguội, còn chưa kịp đút, Thanh Quỳ đã tỉnh rồi.
......
Dạ Đàm tức khắc một mặt đắc ý: "Thấy chưa hả, may nhờ thuốc thần này của bản công chúa, tỷ tỷ còn chưa uống đã liền tỉnh rồi đấy."
"......" Triều Phong cạn ngôn, cũng không thèm chú ý đến nàng, vội vàng nhìn qua Thanh Quỳ. Hơi thở của Thanh Quỳ vẫn đang dồn dập, hơn nửa ngày, nàng mới nhìn ra Triều Phong đang ở trước mặt.
Nàng mở miệng, nhưng không có âm thanh nào thoát ra. Triều Phong vội nói: "Là ta. Nàng bị bỏng nghiêm trọng, trước mắt không nên nói gì cả."
Thanh Quỳ quả thực thương thế nghiêm trọng, trên thực tế, nếu không phải Huyền Thương quân bỏ linh đan vào cây mẹ của nàng, nàng căn bản không thể nào tỉnh dậy nhanh như vậy. Nàng nhìn nhìn Dạ Đàm, rồi lại chỉ chỉ Triều Phong, ý tứ rất dễ hiểu —— sao Triều Phong lại ở chỗ này?
Dung nhan nàng chưa khôi phục lại, Nam Minh Ly Hỏa đã đốt nàng đến hoàn toàn khác hẳn. Dạ Đàm rờ lên khóe mắt, nói: "Hắn nuốt......" Nàng vốn định nói ra chuyện Phệ Ma trùng, không ngờ Triều Phong giành nói trước: "Hiện giờ chuyện Địa Mạch Tử Chi ầm ĩ đến cả Tứ giới đều biết, ta đã quy hàng Đông Khâu tiên sinh. Ông ấy vốn là ân sư của ta, dù sao cũng có mười năm tình cảm thầy trò, nàng không cần lo lắng."
Thanh Quỳ đương nhiên là có rất nhiều lời muốn hỏi, Triều Phong vỗ vỗ tay nàng, nói: "Nàng phải uống thuốc trước đã, uống thuốc xong rồi ta sẽ từ từ kể cho nàng, được không?"
Hắn vừa dứt lời, Dạ Đàm liền đút thuốc đến miệng nàng. Nhưng Thanh Quỳ lắc đầu, đôi môi mím chặt, có nói thế nào cũng không chịu uống. Triều Phong đương nhiên biết vì sao —— nếu nàng chết đi, có lẽ Dạ Đàm sẽ không còn bị Tứ giới kiêng kỵ nữa.
Hắn run giọng nói: "Thanh Quỳ, nàng hãy tin tưởng ta, tin tưởng ta đi được không?"
Thanh Quỳ lắc đầu, dùng tay ra hiệu với hắn —— chàng trở về đi, rời khỏi chỗ này.
Nói xong, nàng nhắm mắt lại, bất kể Triều Phong có gọi nàng như thế nào, cũng không chịu để ý tới.
Dạ Đàm vừa tức giận vừa nóng ruột, nói: "Tỷ cho rằng tỷ thế này thì giỏi lắm sao? Triều Phong ở lại vì hắn, hắn nuốt......"
Nàng vừa mới nói được một nửa, đã bị Triều Phong cắt ngang: "Dạ Đàm! Ta sẽ từ từ khuyên nàng, ngươi ra ngoài trước đi!"
Dạ Đàm đặt chén thuốc lên bàn một cái thật mạnh, một bụng bực tức, hồi lâu, nói: "Li Quang Thanh Quỳ, tỷ tốt nhất hãy nghe rõ cho ta. Ta đâm Thiếu Điển Hữu Cầm bị thương thành như vậy, chính là để hai tỷ muội chúng ta đều có thể tiếp tục tồn tại!"
Nói xong, nàng hầm hừ mà rời khỏi phòng trúc.
Trên giường, Thanh Quỳ lúc này mới một lần nữa mở to mắt, nàng khoa tay ra dấu, hỏi Triều Phong: "Chàng nuốt cái gì?"
Triều Phong bưng chén thuốc lên, nói: "Đương nhiên là nuốt một bụng tức ấy. Với tính khí đó, mẫu hậu ta chỉ hận không thể lột da ta thôi. Nào, uống thuốc trước đi."
Thanh Quỳ lắc đầu, khuôn mặt cháy đen của nàng nhăn lại giống như vỏ cây, hai hàng lệ trong suốt chảy xuống. Triều Phong đành nói: "Thanh Quỳ, ta thì cũng thôi đi. Cho dù nàng không nhớ không nhung, ta chỉ có thể không xa không rời. Thế nhưng nàng có từng nghĩ tới Dạ Đàm không? Với tính cách của cô ấy, nếu nàng cứ như vậy mà chết, cô ấy sẽ cho rằng Tứ giới bức chết nàng. Đến lúc đó...... nàng cảm thấy cô ấy có thể chịu để yên không?"
Thanh Quỳ khẽ giật mình, Triều Phong thổi thổi thuốc, đưa đến gần môi của nàng, nói: "Nếu chuyện không tới mức ấy, cho dù nàng chết, Đông Khậu Xu sao lại có thể buông tha cho cô ấy? Nàng phải nhanh chóng khỏe lại, nếu không nhạc phụ của ta sẽ bị Tứ giới truy vấn trách nhiệm, ai bảo vệ ông ấy đây? Nếu Dạ Đàm lại muốn đâm thủng trời,