Phần thi đấu môn bóng rổ của lớp 11A1 đã xuất xắc giành được huy chương vàng sau ba ngày liên tục thi đấu, ngoài ra các hạng mục thi đấu khác lớp 11A1 cũng hoàn thành rất tốt, thế là thầy Phạm liền quyết định sẽ đưa cả lớp đi chơi vào ngày nghỉ cuối tuần.
Lúc này ở ký túc xá phòng 503, Phúc Dương đang nhân lúc đám người Thành Đạt còn chưa trở về phòng liền tranh thủ xếp quần áo của mình và Gia Khánh vào balo, lần này bọn họ được đi cắm trại ở một ngọn núi có tên là Hương Thất nằm ở ngoài ô thành phố Trung Châu, trước đây cậu từng nghe qua tên của nó nhưng vẫn chưa có cơ hội đi thăm thú, lần này cũng coi như là thỏa mãn được tính tò mò của cậu.
Gia Khánh nhìn thấy Phúc Dương nhét đủ thứ vào balo của mình thì vô cùng thắc mắc.
- Em đem theo mấy thứ đó làm gì, chúng ta cũng đâu có cần dùng tới chúng.
Phúc Dương quay sang nhìn anh một cái sau đó một bên vừa đáp lời một bên lại tiếp tục xếp quần áo.
- Em đem theo để phòng hờ, chúng ta cũng đâu đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra, thế nên mang theo đầy đủ dụng cụ là điều cần thiết!
Gia Khánh nghe cậu nói vậy cũng không ngăn cản cậu nữa, anh ngồi bên cạnh thỉnh thoảng sẽ trêu chọc cậu vài câu, lắm lúc lại lôi lôi kéo kéo ôm hôn Phúc Dương vài cái, để rồi Phúc Dương phải đỏ cả mặt dí theo đánh anh chạy loạn cả phòng.
Hai người cứ thế đùa giỡn trong thế giới riêng bí mật mà không một ai phát hiện ra.
…
Ngày tổ chức đi cắm trại cuối cùng cũng đã đến, thầy Phạm đã thuê một chiếc xe lớn có đủ chỗ dành cho cả lớp, đoàn người hí ha hứng hửng mang balo đi du lịch, chiếc xe lăn bánh rời khỏi trường trung học Gia Hòa và đích đến chính là núi Hương Thất ở vùng ngoại ô.
Đoạn đường từ trường đến núi cũng không xa, nhưng do phải đi qua trung tâm thành phố nên bị kẹt xe, đến khi xe dừng lại ở chân núi thì cũng đã qua hơn một giờ đồng hồ.
Bỗng nhiên trời bắt đầu kéo mây, thầy Phạm lo lắng nhìn đám học trò rồi cất giọng lớn tiếng bảo.
- Thầy thấy trời sắp mưa rồi, chi bằng chúng ta đợi ở dưới chân núi, khi nào mưa tạnh rồi sẽ đi lên trên nhé!
Nghe thầy nói xong đám học sinh nửa đồng ý, nửa không đồng ý, đặc biệt là đám con trai sức dài vai rộng, bọn họ nào muốn phải ở dưới chân núi đợi tạnh mưa, một trong số đó đã lên tiếng phản đối.
- Thầy ơi nhưng tụi em muốn đi lên núi luôn ạ, dù sao đợi ở đây cũng không biết khi nào mưa sẽ tạnh, đường núi này cũng không khó đi đâu ạ!
Đám con gái thì lại không đồng ý, hai bên bắt đầu lời qua tiếng lại, thế là thầy Phạm đành phải đưa ra quyết định sẽ phân thành hai nhóm, một nhóm lên núi trước dựng trại còn một nhóm ở lại chờ mưa tạnh rồi sẽ lên núi sau.
Lúc này nhóm người của Gia Khánh cùng Phúc Dương lại đứng sang một bên bàn kế hoạch, Mộng Tuyền đương nhiên là không muốn ướt mưa rồi, còn Thành Đạt, Vũ Luân cùng Nhật Minh lại muốn đi lên núi trước, Thái Vũ từ chối cho ý kiến, cậu ta đi theo số đông, hiện tại thì chỉ còn Gia Khánh cùng Phúc Dương vẫn chưa nói câu nào.
- Em có muốn đi lên núi trước không?
Gia Khánh nhẹ giọng dò hỏi Phúc Dương, cậu nghe xong câu hỏi thì liền biết Gia Khánh muốn gì, mặc dù trong lòng cậu muốn ở lại đợi mưa tạnh nhưng cũng không muốn để Gia Khánh phải đợi chung, thế là đành cắn răng đưa ra quyết định.
- Em muốn đi lên núi trước!
- Yeah!
Thành Đạt vui mừng khi số phiếu chọn đi lên núi trước nhiều hơn, Gia Khánh thì đương nhiên sẽ nghe theo