Khi Gia Khánh quay lại đúng với lúc Nguyệt Anh cùng Lưu Hân Hân đi ra, cô ta nhìn thấy anh thì định mở miệng gọi một tiếng nhưng lời còn chưa kịp phát ra thì Gia Khánh đã đi lướt ngang và không hề nhìn cô ta lấy một cái.
Sắc mặt Nguyệt Anh trở nên khó coi đến cực điểm, hai tay cô nắm chặt thành quyền, hai hàm răng đay nghiến vào nhau.
- Được lắm, cứ chờ đó, Phạm Nguyệt Anh này sẽ không để cho các người yên ổn đâu!
Nói xong thì liền nhanh chân rời khỏi sân thể dục, Lưu Hân Hân đuổi theo phía sau, cô ta cũng rất mong chờ đến ngày Phúc Dương nhận được món quà lớn.
Ở phía bên này, Gia Khánh mang theo hai chai nước tiến về phía Phúc Dương đang đứng, anh đưa mắt nhìn cậu, chân mày khẽ chau lại, cất giọng hỏi.
- Hai người bọn họ đến đây làm gì thế? Hay bọn họ đã nói gì với em?
Phúc Dương thở dài một hơi, ánh mắt cậu vẫn luôn quan sát bóng lưng của hai người kia, cậu hiện tại có chút lo lắng, theo như những lời của Nguyệt Anh đã nói, cậu tin cô ta nhất định sẽ có mấy hành động không tốt đẹp.
Gia Khánh thấy Phúc Dương im lặng không đáp thì anh có chút lo lắng, nắm lấy vai cậu lắc lắc.
- Sao em không trả lời, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Phúc Dương lúc này mới bừng tỉnh khỏi mớ suy nghĩ riêng của bản thân, cậu khẽ cười trấn an anh.
- Không có chuyện gì hết, anh nghĩ hai cô gái như họ thì có thể làm gì một tên con trai như em sao?
Gia Khánh thở phào một hơi rồi mỉm cười xoa đầu cậu.
- Anh quên mất là bé cưng nhà anh rất mạnh mẽ nha!
Cậu nở nụ cười thật tươi khi nghe anh nói, nhìn ngoài mặt trông Phúc Dương hiện tại rất vui vẻ, nhưng thật ra bên trong lòng cậu đã bất đầu âm thầm nổi sóng.
...
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến ngày kỷ niệm thành lập trường phổ thông Gia Hòa, hôm nay ngoài các vị lãnh đạo trường, quý thầy cô cùng phụ huynh và học sinh, thì còn có cả vị cổ đông lớn nhất đã góp phần xây dựng nên trường Gia Hòa ngày hôm nay, ông Trần Gia Hưng và vợ của ông - bà Lâm Ngọc Ngân.
Vừa mới hừng đông thì Gia Khánh đã bị thầy hiệu trưởng gọi đi, cứ như thông lệ hàng năm thì sẽ có một học sinh đại diện cho tất cả học sinh trong trường đứng lên bục phát biểu, và người năm nay được chọn không ai khác chính là Gia Khánh.
Không cần nghĩ cũng đủ hiểu, Gia Khánh được chọn là do một phần nhờ vào học lực, còn một phần là do anh chính là con trai của vị cổ đông lớn nhất, với hai lý do trên thì những học sinh khác cũng không ai dám có ý kiến.
Phúc Dương theo chân đám bạn đến ngồi ở vị trí của lớp 11A1, từ chỗ ngồi thì cậu có thể nhìn thấy rõ nơi mà Gia Khánh sẽ đứng phát biểu, trong lòng cậu rất hồi hợp cứ như người phát biểu sắp tới sẽ là cậu vậy.
Mộng Tuyền ngồi ở phía sau luôn miệng than thở vì thời tiết hôm nay khá nóng, sau khi mùa đông qua đi thì Trung Châu lại chuyển sang thời tiết nóng bức cực kì khó chịu, đến cả một tên con trai như Phúc Dương cũng cảm thấy tội nghiệp cho làn da bị mặt trời hung đến cháy đỏ của mình.
Sau màn phát biểu của hiệu trưởng thì chính là màn phát biểu của cổ đông - ông Trần Gia Hưng, đây là lần đầu tiên ở kiếp này Phúc Dương được nhìn thấy cha của Gia Khánh, sự uy nghiêm cùng khí chất trong con người ông khiến cho Phúc Dương - một người nhìn từ khoảng cách xa cũng cảm thấy có chút áp lực không nhỏ.
Giọng nói tràn đầy cảm giác của một bậc lãnh đạo vang lên, đám học sinh bên dưới đều lập tức trở nên nghiêm túc, không một ai dám có hành động riêng.
Nói được khoảng gần năm phút thì ông Gia Hưng cũng kết thúc bài phát biểu, và tiếp theo chính là màn phát biểu đại diện cho học sinh toàn trường của Gia Khánh.
Khi tên anh được xướng lên thì đám người bên dưới lập tức hô hào cỗ vũ, Phúc Dương cũng bị bọn họ kéo đứng lên, cậu không những không từ chối mà