Ngày hôm sau, nói chuyện này với Nguyệt Bạch, Nguyệt Bạch lại trưng ra vẻ mặt nén bi thương nhìn Phạm Âm, thấy Phạm Âm giận dữ, một mình ngồi trên cây hờn dỗi.
Gió thổi qua ấm áp, khiến người thực muốn ngủ trưa, con mắt của Phạm Âm chỉ muốn đóng lại, thế nhưng…
“Bây giờ là lúc để ngủ sao?” Phạm Âm nhéo mặt của mình. Bất luận là tri thức hay là năng lực, chênh lệch của mình với Tinh Linh Vương đúng là như trời với đất vậy, hoàn toàn không thể so sánh.
Dù so anh tuấn hay là so chiều cao, so ma pháp hay là thể lực…
“Ta cũng không tin, ta từ thế kỷ 21 đến, sẽ thua một cổ nhân!” Phạm Âm tức giận nhảy xuống cây.
Mười ngày sau, Nguyệt Bạch cười nhìn Phạm Âm tinh ranh đã trở nên ủ rũ.
“Xem ra, kết quả không tốt nhỉ.”
“Hừ.” Phạm Âm bĩu môi, “Căn bản là không có kết quả, Nguyệt Bạch, ngươi giúp ta nghĩ cách đi, phụ quân có nhược điểm nào không?”
“Nhược điểm của ngài đoán chừng ngoại trừ ngươi ra thì chẳng còn cái nào nữa đâu.” Nguyệt Bạch nghĩ một lát nói với Phạm Âm.
Phạm Âm thở dài, mười ngày này, cách gì cũng đều nghĩ tới, nào cờ tướng cờ vây, cờ phi hành cờ năm quân… Chỉ cần nói quy tắc cho Tinh Linh Vương xong thì Tinh Linh Vương ngay cả luyện tập cũng không cần, trực tiếp một lần hành động giành thắng lợi.
“Quên đi, ta trở về suy nghĩ thêm.” Phạm Âm bất đắc dĩ vẫy vẫy tay, tạm biệt Nguyệt Bạch.
Lẽ nào ngoại trừ nhận được sự cho phép của Tinh Linh Vương thì không còn cách nào rời khỏi Wabenella sao.
…
“Mấy ngày này đều ngủ cùng phụ quân à?” Tinh Linh Vương buồn cười nhìn Phạm Âm đang cào góc chăn nhíu mày đau khổ suy nghĩ trên giường.
“Vâng…” Phạm Âm đáp một tiếng, mắt nhìn Tinh Linh Vương, sở trường trước đây của mình là gì nhỉ? Giết người? Hay là… Chăm sóc hoa?
“Chúng ta, chúng ta so tài chăm sóc hoa có được không?” Phạm Âm đột nhiên ngồi dậy nói.
“Chăm sóc hoa?” Tinh Linh Vương chớp mắt, nở nụ cười. Ngón tay của y đặt nhẹ lên một nụ hoa ở đầu giường, nụ hoa có hơi rung rung, giây tiếp theo, một đóa hoa xinh đẹp nở ra.
Nhìn Phạm Âm vẻ mặt chán nản, Tinh Linh Vương ôm hắn vào trong lòng, “Thế nào, đủ chưa? Còn muốn so cái gì nữa không?”
“Phụ quân…” Phạm Âm đưa tay ôm cổ của Tinh Linh Vương, “Rốt cuộc tại sao không cho phép ta đi ra ngoài?”
Phụ quân nhất định không phải bởi vì bên ngoài nguy hiểm mới không cho phép mình đi, nhất định còn có nguyên nhân khác. Nếu như chỉ là lo lắng an toàn của mình, hoàn toàn có thể để Nguyệt Bạch bảo vệ bên cạnh mình. Rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến Tinh Linh Vương kiên quyết như vậy chứ.
“Bé con muốn rời khỏi nơi này như vậy sao?” Giọng nói của Tinh Linh Vương có chút bi thương.
Phạm Âm lắc đầu: “Không phải, ta chỉ cần vài ngày để đi thăm… mẹ một chút.”
Tinh Linh Vương không nói gì, có thứ gì đó phức tạp lưu chuyển trong con ngươi màu mặc lục của y, Phạm Âm không rõ, cũng nhìn không thấy.
“Ta biết sinh mệnh của con người rất ngắn, cho nên ta chỉ là muốn gặp một lần, ta sợ thời gian quá nhanh, không kịp cáo biệt.”
Phạm Âm cúi đầu, cho dù có ký ức trước kia, nhưng mà mẹ vẫn là mẹ. Tách ra từ trong cốt nhục của bà ấy, người kia trao cho hắn sinh mệnh, dù sao chăng nữa cũng muốn gặp mặt một lần chào tạm biệt, cho dù chỉ là một lần.
Tinh Linh Vương cúi đầu hôn lên mái tóc dài màu đen của Phạm Âm, môi dừng lại ở bên thái dương, “Nếu như… ngươi đáp ứng ta chỉ ở phía xa nhìn, không tiếp cận bà ấy, ta có thể cho phép ngươi.”
“Thật sao?” Phạm Âm ngẩng đầu vui vẻ nhìn Tinh Linh Vương.
“Đúng vậy.” Tinh Linh Vương gật đầu, “Nhưng mà, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là của ta… cho nên không thể rời khỏi ta.”
Phạm Âm ngoan ngoãn gật đầu: “Sao ta lại phải rời khỏi ngươi chứ, ngươi là phụ quân của ta mà.”
“Có lẽ ta… cũng không muốn chỉ là như vậy…” Tinh Linh Vương thấp giọng than thở cũng không truyền được vào trong tai Phạm Âm, một người vào lúc quá vui vẻ luôn không thể nào chú ý đến hoàn cảnh xung quanh.
…
“Ừm… Táo, khăn tay, lược… Nguyệt Bạch, trả túi lại cho ta!”
“Ngươi lại không phải đi ngoại ô dạo chơi, mang những thứ này làm gì!” Nguyệt Bạch không hài lòng tức giận ném cái túi ra ngoài cửa sổ, “Đi nhanh về nhanh, không được tìm mắng, hiểu chưa?”
“Bạn học Nguyệt Bạch, ngươi không đi cùng với ta sao?” Phạm Âm nghi ngờ hỏi.
Nguyệt Bạch lắc đầu: “Ta phải ở chỗ này nối liền thông đạo, sau khi giải quyết mọi
chuyện xong thì trở lại cổng thông đạo, ta ở nơi ấy chờ ngươi, hiểu chưa?”
“Ừ…” Phạm Âm gật gật đầu, “Ta sẽ trở về.”
Loại thông đạo này vừa đi xuyên qua chính là một thế giới khác, giống như một tờ giấy mỏng, trong nháy mắt kia cảm thấy như tiến vào trong nước, dù có cảm giác không thoải mái nhưng không quá lớn, có thể xem nhẹ.
“Thật sự có cảm giác sống lại làm người…” Phạm Âm hít thở sâu một cái, sau khi trở thành tinh linh, có cảm giác rất nhạy cảm với bầu không khí khác biệt. Tuy rằng không khí nơi này thua kém không khí trong lành trong Thụ Hải Wabenella, nhưng lại là mùi vị nhân gian thật sự.
Phạm Âm lười biếng duỗi eo, ghi nhớ chỗ của thông đạo, thuận tiện để lại một ký hiệu ở trên cái cây bên cạnh.
Sửa sang quần áo một chút, nhìn xung quanh, hắn đứng ở bên bờ một con đường chật hẹp, trước mặt hắn là một cái hồ lớn. Tuy rằng nơi này vừa thoát khỏi sự khống chế của ngày đông giá rét, nhưng trên mặt hồ vẫn còn kết mấy tầng băng như lớp da nhăn nheo, tầng băng này đã biến thành màu đen, khắp nơi có vết nứt và lỗ thủng. Chỉ là không cần tốn nhiều thời gian nữa sẽ tan sạch, nhưng mà bây giờ vẫn còn đang lan tỏa khí lạnh thấu xương cùng với sự đáng sợ của mùa đông ra xung quanh.
Bờ bên kia hồ là một bãi cỏ rộng rãi sáng sủa, trên đất đai màu đen là những mầm xanh đang chậm rãi nhú lên, lác đác còn lại rải rác một ít tuyết đọng.
Dựa vào ấn tượng lúc bé, ngôi nhà hẳn là ở bờ bên kia hồ. Phạm Âm nhảy lên miếng băng mỏng, mái tóc dài màu đen vẽ nên một đường vòng cung ưu mỹ trên không trung.
Bầu trời vẫn xinh đẹp sạch sẽ như cũ, người phụ nữ kia phải chăng vẫn động lòng người như trước đây?
Lúc Phạm Âm đi qua lớp tuyết mỏng, không để lại dấu chân. Ở trong ấn tượng, xung quanh ngôi nhà hắn ra đời không có ngôi nhà nào khác.
Mà bên cạnh ngôi nhà nhỏ lẻ loi lúc đầu đã nhiều hơn mấy ngôi nhà gỗ nhỏ, hơn nữa còn dùng bùn và gỗ làm một cái sân nhỏ. Phạm Âm đứng ở nơi xa lẳng lặng nhìn, hắn đã đáp ứng Tinh Linh Vương, không được nói chuyện với bà.
Một lát sau, cửa sân nhỏ mở ra, hai đứa bé đi ra, bọn nó khoảng ba bốn tuổi, có đôi mắt lam tinh thuần như bầu trời, bọn nó dắt tay nhau đi ra khỏi sân nhỏ, đi tới bãi cỏ, có một người phụ nữ đi theo phía sau bọn nó, cẩn thận trông chừng bọn nó, vừa nhìn đã biết bọn nó là con của người phụ nữ đó.
Người phụ nữ vẫn xinh đẹp như trước, trên nụ cười thấp thoáng của bà không còn ưu thương cũng không còn sầu muộn, sáng sủa tinh thuần mang theo cảm giác hạnh phúc.
Phạm Âm lẳng lặng nhìn, đối với Phạm Âm, đối với mẹ của Phạm Âm người phụ nữ kia thì đây là kết cục tốt nhất. Đứa con đầu ‘Lourdes’ của bà đã rời đi, sẽ không trở lại nữa, mà Phạm Âm cũng không phải một đứa trẻ thật sự cần mẹ. Lúc ai cũng không cần ai, chia tay trở thành điều hiển nhiên, có lẽ có tưởng niệm, có lẽ có nhớ nhung, nhưng mà từ lâu đã không còn duyên phận sống với nhau.
Phạm Âm nhìn bà dẫn theo con của mình chơi đùa trên bãi cỏ, vẫn luôn đứng đó cho đến khi mặt trời lặn, không nghĩ gì cả, chỉ lặng lẽ nhìn, sau đó lại lặng lẽ rời đi.
Không hy vọng nhìn thấy mẹ của mình khổ sở bi thương bởi vì mình rời đi, nhưng khi thấy mẹ có một gia đình mới, cho rằng mẹ đã quên mất mình, trong lòng vẫn có chút khổ sở.
Đây là kết cục tốt nhất, nhưng mà bản thân lại không thể nào dùng tâm trạng tốt nhất để đối diện.