Tinh Linh Vương bế Phạm Âm trở lại phòng mình, đặt Phạm Âm lên giường.
“Ta ra ngoài gặp khách một chút, bé con ở đây chờ ta được không?” Tinh Linh Vương đắp tấm chăn mỏng lên cho Phạm Âm.
“Chiếc máy bay kia…” Phạm Âm kéo Tinh Linh Vương đang định đi lại.
Tinh Linh Vương cười nói: “Đó là rồng.”
“Rồng…”
“Bé con ngoan ngoãn chờ phụ quân trở lại.” Tinh Linh Vương ở trên trán Phạm Âm hôn một cái.
“Phụ, phụ quân, ta cũng muốn đi, có thể chứ?” Phạm Âm kéo Tinh Linh Vương nói.
“Bé con muốn đi?” Trước giờ chưa từng thấy Phạm Âm muốn đi gặp khách, mỗi lần lúc Wabenella có khách đến thăm, Phạm Âm hầu như không ra khỏi cửa.
“Không được à?”
Tinh Linh Vương cúi người, bế ngang Phạm Âm lên, “Tất nhiên là được.”
“A, đúng là một đứa trẻ thích làm nũng.” Một giọng nói như của bé gái vang lên trong phòng, Phạm Âm nhìn về phía cửa, có một cô bé đứng nơi cửa.
Cô bé đó chừng mười hai, mười ba tuổi, có làn da mềm mại đặc hữu của trẻ con, lộ ra màu hồng nhạt khỏe mạnh, mái tóc màu vàng uốn xoăn độ cong dễ thương, phía trên quấn một cái băng đô hồng phấn. Một đôi mắt to màu lam, sống mũi xinh xắn, giống như Alice trong truyện thiếu nhi.
“Alice?” Tinh Linh Vương nhíu mày nhìn cô bé đáng yêu này.
A? Thật sự gọi là Alice?
“Tinh Linh Vương, chúng ta đã có bảy tám trăm năm không gặp nhỉ? Người ta rất nhớ ngươi đó.” Nói xong liền bổ nhào về phía Tinh Linh Vương.
Tinh Linh Vương tất nhiên là đã tránh ra, Alice thừa cơ hội ngồi xuống bên cạnh Phạm Âm.
“Ta gọi là Alice, ngươi thật xinh đẹp.” Alice nói xong bỗng nhiên hôn lên gò má Phạm Âm một cái, “Đừng làm con của Tinh Linh Vương nữa, làm con nuôi của ta nhé.”
“Ta…” Nữ tinh linh thật… rộng rãi…
“Ta biết ngươi rất muốn đúng không? Cảm thấy ta và ngươi giống nhau, Tinh Linh Vương rất không thú vị đúng không? Đến rừng rậm của ta nhé, ta còn có thể dẫn ngươi đi chơi khắp nơi ah, Tinh Linh Vương thì không thể rời khỏi rừng rậm này, cho nên… Đau quá!” Alice xoa xoa đầu, quay đầu nhìn nhìn Tinh Linh Vương, bày ra dáng vẻ đáng yêu, “Ức hiếp trẻ con là không đúng.”
Tinh Linh Vương thở dài nói: “Rốt cuộc ngươi đến làm gì? Tụ hội tinh linh trước giờ cũng chẳng thấy ngươi tham gia, lại chủ động đến tìm ta.”
“Nè? người ta hôm nay đặc biệt nhớ ngươi, cho nên mới đến nha.” Alice lộ ra vẻ mặt tủi thân, “Nhìn thấy con của ngươi đáng yêu, bày tỏ thiện cảm của ta mà thôi.”
“Không cần.” Tinh Linh Vương nói.
Tinh Linh Vương ngồi lên giường ôm Phạm Âm vào trong lòng. Phạm Âm không nhịn được âm thầm buồn cười, không ngờ Tinh Linh Vương cũng có động tác trẻ con thế này, đoán chừng Alice lúc này cũng có suy nghĩ giống vậy đi. Bởi vì Phạm Âm nhìn thấy ý cười trên mặt của Alice sâu hơn.
Alice ngồi ở trên ghế dựa đối diện, “Ta mang tin tức từ rừng rậm phía Đông đến.”
“Phía Đông…”
“Ám tinh linh Vương phía Đông đã qua đời, vào hai trăm năm trước con thứ của hắn thừa kế vương vị.” Alice nói tiếp, “Đứa trẻ kia còn chưa có tỏ rõ thái độ với chúng ta, nhưng mà nghe nói, tinh linh Vương bây giờ là một bạo quân tàn khốc.”
“Sau đó thì sao?” Tinh Linh Vương nhẹ nhàng xoa mái tóc dài đen bóng của Phạm Âm.
Alice cười, “Sau đó thì có lẽ phải thỉnh giáo Tinh Linh Vương, ngộ nhỡ đứa trẻ đó tuyên chiến với chúng ta, thái độ của Tinh Linh Vương là gì.”
Tinh Linh Vương ngẩng đầu cười cười, “Xem ra Alice nóng lòng muốn thử nhỉ, ngươi từng gặp hắn chưa?”
“A… Đúng là cái gì cũng không qua nổi con mắt của ngươi.” Alice nhún vai, “Là một đứa trẻ vô cùng đáng yêu lại đáng sợ.”
“… Không ngờ Alice cũng biết sợ đấy.” Âm thanh của Tinh Linh Vương vẫn không nhanh không chậm.
“… Có lẽ vậy.” Alice đứng lên, “Ta chỉ đến nói, nếu như bọn họ tuyên chiến, ta và rừng rậm của ta nhất định sẽ ứng chiến.”
Tuy rằng ban đầu Alice cho Phạm Âm cảm giác có chút trẻ con, nhưng mà bộ dáng sục sôi ý chí chiến đấu bây
giờ thì ngay cả Phạm Âm là sát thủ cũng phải nhíu mày. Thì ra đây là một người hiếu chiến a… Phạm Âm ở trong lòng của Tinh Linh Vương có chút vô lực nghĩ.
Tinh Linh Vương rũ tầm mắt xuống, cười nói: “Tùy ngươi… Dù sao ngươi cũng là khách quen ở điện Anh Linh.”
Alice cũng cười cười, “Nếu như thế giới này không có tà ác… thì cũng rất nhàm chán. Vậy ta cáo từ trước.”
Phạm Âm nghe xong kéo kéo áo của Tinh Linh Vương, Tinh Linh Vương bế hắn lên, “Chờ chút, Alice, Phạm Âm muốn tiễn ngươi.”
“Hả?” Alice xoay người kiễng mũi chân nhìn Phạm Âm trong lòng Tinh Linh Vương, “Vậy đến, ta cho ngươi nhìn thử tọa kỵ của ta.”
Lúc chạng vạng mặt trời chiều lặn về phía Tây, lúc Phạm Âm ở trên giường, trong đầu vẫn là cảnh Alice dẫn mình đi nhìn tọa kỵ, là rồng trong truyền thuyết. Không phải rồng của phương Đông, mà là loại rồng có cánh dài của phương Tây.
Thật sự là một loại sinh vật cao quý cổ xưa. Nó yên tĩnh nằm nơi đó, thân thể gần như đều được lân phiến hình giọt lệ bao phủ, phản chiếu vết tích năm tháng lưu lại. Nó híp mắt đợi Alice, hoàn toàn không thèm nhìn Tinh Linh Vương và Phạm Âm. Sau đó Tinh Linh Vương mới nói cho hắn, đó là bởi vì trong mắt của rồng chỉ có người ký kết khế ước với nó, rồng quá cao ngạo, sợ rằng là ngay cả thần cũng không đặt ở trong mắt. Cho nên nhất định phải tăng thêm khế ước trói buộc với chúng nó thì mới có thể sử dụng.
Nhìn Alice cưỡi rồng rời đi, Phạm Âm không phải không ao ước. Nghe nói Tinh Linh Vương cũng có một tọa kỵ như vậy, nhưng mà sinh vật như rồng, nếu như bị coi như quà đem tặng, nhất định sẽ bùng nổ, vậy Tinh Linh Vương sẽ phải hao tổn tâm trí rồi.
“Còn đang nghĩ về rồng?”
“Rồng đó… làm sao cùng nó lập khế ước?”
Không ngờ hỏi đến vấn đề này, Tinh Linh Vương trầm mặc hẳn đi, hơn nữa khó có được là trên làn da trắng nõn chậm rãi lộ ra màu đỏ.
Phạm Âm không ngờ Tinh Linh Vương luôn luôn bình tĩnh cũng có lúc đỏ mặt. Phạm Âm ngay cả bản thân cũng không thể nào kiềm chế hôn lên mặt Tinh Linh Vương một cái.
Tuy rằng hôn là chuyện rất bình thường giữa hai người, nhưng với tiền đề là Tinh Linh Vương đang đỏ mặt, làm chuyện như vậy lại là lần đầu tiên, Phạm Âm nghĩ đoán chừng sau này sẽ không còn cơ hội thế này nữa.
Tinh Linh Vương ôm Phạm Âm vào trong lòng, đột nhiên dùng tay che mắt của hắn lại, “… Rồng thực ra là sinh vật rất ngay thẳng, cho nên chúng nó thường sẽ bị đánh lừa ký khế ước, cho dù là khế ước ngoài miệng, rồng cũng sẽ suốt đời tuân thủ. Nhân loại am hiểu sâu việc này, cho nên kỵ sĩ rồng trong nhân loại rất nhiều, các tinh linh có được rồng thì khá ít…”
Ồ, thì ra là như vậy, Phạm Âm lấy cái tay đang che mắt mình của Tinh Linh Vương xuống, cười nói: “Thì ra phụ quân là có được rồng như vậy.”
“Bé con…” Tinh Linh Vương hổ thẹn rũ tầm mắt xuống, “Rồng không phải là loại chủng tộc đối mặt với sức mạnh thì sẽ chịu khuất phục, sức mạnh đối với chúng nó cũng không phải là tất cả.”
Phạm Âm cười không nói gì, nhưng mà buổi tối nhận được cho phép có thể tự do hành động, ma pháp được xưng là hình phạt kết thúc. Trong màn đêm nhu hòa, Phạm Âm ở trong lòng Tinh Linh Vương an tâm tiến vào giấc ngủ.