Mặc dù được biết tới như là một tên vương gia bù nhìn không quyền không thế, ấy vậy nhưng Lâm Minh Dạ bằng một cách nào đó mà vẫn có thể có riêng cho mình một thế lực trung thành. Ám, Trung, Quang, Trực là bốn thủ hạ tâm phúc của hắn, sau khi đến Bỉ Ngạn Cung không lâu đã thu nhận về, trước giờ vẫn luôn nằm vùng ở Thanh Long quốc chờ lệnh.
"Vương gia, thuộc hạ nghe ngóng được tin này..." Thanh niên trông có vẻ nhanh nhạy hoạt bát này là Trực, chuyên thu thập tin tức, tin nào mới và quan trọng đều sẽ chạy đến bẩm báo ngay cho Lâm Minh Dạ. Trực tiến tới nói nhỏ vào tai hắn, nghe xong nhưng hắn lại không cảm thấy ngạc nhiên, ngược lại còn có chút nằm trong dự liệu.
"Ồ...? Xem ra yến tiệc này không chỉ đơn giản là mừng bổn vương trở về rồi." Lâm Minh Dạ đưa tay lên xoa xoa cằm, ánh mắt loé lên một cái, hẳn là cảm thấy chuyện này nếu mà vừa ngồi ăn dưa vừa hóng thì sẽ rất là thú vị.
Chỉ sợ rằng, đêm yến tiệc vui vẻ lại có máu đổ thành sông.
Nguyệt Tử Ly ở trong phủ của hắn, lấy thân phận là tình nhân mà đứng ở trên cao chỉnh đốn bọn hạ nhân có tật làm càn xem thường chủ tử. Hắn thấy nàng diễu võ giương oai lại còn tiếp tay đổ thêm dầu vào lửa, tạo điều kiện cho nàng làm càn, khiến cho bọn hạ nhân trong bụng đều nghĩ nàng chính là yêu nữ hoạ quốc đi mê hoặc vương gia rồi. Chỉ trong nửa ngày, người làm trong phủ toàn bộ đều mang ý nghĩ chống đối Lâm Minh Dạ ném cho chó gặm. Hắn từ xa ngắm nàng chơi vui vẻ, trong lòng cũng thấy cao hứng.
Giá như mỗi ngày của hắn đều yên bình như thế này, tuỳ lúc cũng có thể nhìn thấy nàng ở bên cạnh thì hay phải biết.
Tối đến, Lâm Minh Dạ phải tiến cung sớm chuẩn bị cho yến tiệc ngày mai. Hắn để cho Trung và Quang xuất hiện làm hộ vệ, đi cùng chính là Nguyệt Tử Ly dung mạo thiên sinh lệ chất, tuyệt thế kiều diễm, ai thấy qua cũng đều cảm thán vương gia lần này quay về không phải là đi tay không mà hoá ra còn có một mỹ nhân như thế ở bên cạnh bầu bạn. Đó mà là Dạ vương gia nhiều năm về trước thấy nữ nhân như thấy tà, cách hắn ít hơn bốn bước chân đều sẽ bị đánh bay sao??
Không biết vì sao, nhưng Lâm Minh Dạ mơ hồ thấy dạo gần đây Nguyệt Tử Ly tính tình như trẻ con, rất thích chạy loanh quanh đùa nghịch, thấy có gì mới mẻ là tò mò. Có lẽ là nàng ngày trước thật sự đều chỉ quanh quẩn trong Bỉ Ngạn Cung, hiếm khi xuất hành, lúc này được ra ngoài như thổi vào nữ tử lãnh lệ một luồng gió mới mẻ. Mỗi lần nhập cung thì hắn sẽ ở Túc Vỹ Viên, cũng chính là nơi ở trước đây của mẫu phi và hắn, một địa phương tồi tàn, cũ kĩ, minh chứng cho thân phận phi tử thất sủng của mẫu phi. Nguyệt Tử Ly sớm nhìn chán Túc Vỹ Viên, liền bảo Lâm Minh Dạ biết nàng đi ra ngoài chơi. Hắn không giữ được chân nàng, cũng chỉ có thể dặn dò nàng phải cẩn thận, đề phòng chuyện bất trắc.
Nguyệt Tử Ly đi dạo xung quanh hoàng cung, không khỏi suy nghĩ vài điều. Đây chính là nơi Lâm Minh Dạ lớn lên, quả nhiên như hắn nói, bức bối ngột ngạt, trống trải cô quạnh. Cứ nhiều vàng bạc châu báu thì sẽ như thế nào, chính là còn chẳng bằng vườn bỉ ngạn đỏ rực xinh đẹp của nàng. Tự nhiên nghĩ như vậy, trong nàng lại sinh ra một cảm giác gì đó giống như là tự hào, như chiến thắng một đối thủ nào đó...
Nguyệt Tử Ly bỗng tự vả hai bàn tay lên mặt, hốt hoảng tự nhủ chính mình điên rồi mới có thể nghĩ được những thứ linh tinh như vậy. Hắn thích ở đâu thì mặc kệ hắn chứ, liên quan gì đến nàng đâu. Bỉ Ngạn Cung của nàng vốn cũng chẳng phải là cần thêm người mà.
"Nữ nhân kia, ngươi là ai?" Trong lúc Nguyệt Tử Ly đang bận chìm trong những suy nghĩ vẩn vơ của mình thì từ sau lưng nàng lại vang lên một giọng nói, khiến cho nàng bừng tỉnh lại, tự trách bản thân dạo này quá hồ đồ. Nếu là nàng ngày trước mà như vậy, hẳn là đã bị giết chết đến ngàn lần rồi. Bất quá, giọng nói này nàng nhận thức được. Để xem xem, nếu là nàng trêu chọc hắn thì sẽ có kết quả thú vị gì.
Khi thấy nàng xoay người lại, nam tử vận hoàng bào không khỏi ngẩn người, nếu không phải hắn thức thời còn sẽ tưởng nàng là tiên nữ hạ phàm, nhan sắc của nàng như được tôn lên dưới ánh trăng huyền bí, xinh đẹp động lòng người.
"Nàng là thị nữ của ai...Vì sao trước giờ bổn cung chưa từng thấy qua...?" Mỹ nhân trước mắt không hiểu là có sức hút gì, hắn không tự chủ được bản thân mình tiến lại gần nàng hơn. Hắn không ngờ trong cung từ lúc nào lại có một nữ nhân với nhan sắc như vậy mà lại chỉ là một tỳ nữ.
Nguyệt Tử Ly vì muốn thuận tiện hơn nên đã giả trang thành bộ dạng của cung nữ, không nghĩ tới thật sự sẽ có lúc cần dùng đến. Nàng bắt đầu nhập vào vai diễn, dùng cung quy chuẩn mực hành lễ với nam tử đối diện, "Nô tỳ Tiểu Ly tham kiến thái tử điện hạ." Mỹ nhân như hoa như ngọc, ngay cả thanh âm cũng làm lòng người say đắm. Thái tử nhanh chóng rơi vào bẫy mị lực của nàng, chưa gì đã bắt đầu nổi hoa tâm.
"Tiểu Ly, nàng là thị nữ của nương nương nào?" Trong âm sắc của Thái tử lúc này đã không còn gay gắt như ban đầu mà đã trở nên thập phần mềm nhẹ. Nguyệt Tử Ly trong bụng cười phá lên, ngoài mặt lại chỉ duyên dáng cười mỉm, nhún người thưa, "Bẩm, nô tỳ là thị nữ của Ninh tần nương nương." Sáng nay nàng đã được Lâm Minh Dạ kể về mẫu tử Lâm Vân Nam, ban nãy cũng chạy đến Lệ Hoa Viên xem mặt một cái đúng ngay lúc cả ba người đang dùng bữa. Cũng tiện nghi cho nàng, Ninh tần không có vị thế cao, nàng tuỳ tiện giả làm một thị nữ thì cũng sẽ chẳng có ai dò xét.
"Ninh tần? Là mẫu tần của bát hoàng đệ sao?" Thái tử nghĩ ngợi, cũng may là hắn vẫn còn nhớ có một tiểu đệ đệ. Bình thường tỷ đệ Lâm Vân Nam đó đều rất im ắng, chỉ là mấy hài tử ngốc nghếch không thể gây hại nên Lâm Cảnh Phong cũng không để ý đến nhiều. "Tiểu Ly nhi, nữ tử như nàng sao lại không tiến cung làm phi mà lại cam tâm làm một thị nữ nho nhỏ của một nương nương vô danh vậy? Bổn cung thật là cảm thấy tiếc thay cho nàng."
"Tạ thái tử thương xót, chỉ là, kiếp nô tỳ thì vẫn là nô tỳ, phụng bồi chủ tử cho tốt đã là phúc phận cả đời, nô tỳ làm sao mà có thể mang tư tưởng trèo cao?" Nguyệt Tử Ly vừa nhẹ nhàng nói, khoé mắt dường như lấp lánh lệ sương, trông vô cùng đáng thương, nếu ngươi thấy mà không đau lòng thì ngươi không phải là bậc chính nhân quân tử!
"Bổn cung cảm thấy nàng xứng đáng có được danh phận tốt đẹp hơn như thế này. Chi bằng, nàng hãy trở thành thiếp của bổn cung, bổn cung nhất định sẽ che chở nàng sống sung sướng cả đời." Thái tử u mê muốn giang tay ôm lấy nàng, nhưng nàng lại lùi bước, lắc lắc đầu, mắt khẽ nhỏ một giọt lệ, "Thái tử có lòng, nhưng kẻ làm nô tỳ này sao lại có thể xứng làm nữ nhân của điện hạ? Vẫn là xin điện hạ hãy suy xét kĩ..."
...Nữ nhân này, thiên phú diễn xuất bậc này, đúng là hết nói nổi.
"Tiểu Ly nhi...bổn cung là nghiêm túc với nàng. Sau này, bổn