"Bệ hạ, tấu chương đã phê duyệt từ sáng tới giờ rồi, nên nghỉ tay chút đi."
Một phụ nhân trong bộ y phục không quá cầu kỳ, với sắc xanh sẫm như ngọc phỉ thuý, mái tóc dài lấm tấm vài sợi chỉ bạc được búi gọn bằng một cây trâm bạch ngọc đơn giản, trên tay cầm một cái bát gấm sứ hoạ rồng mà từ tốn đi đến bên cạnh bàn của một nam nhân mặc long bào.
"Thân thể mẫu phi không tốt, sao lại cứ tự làm khó mình. Mẫu phi sai nha hoàn mang tới là được rồi..."
"Ai gia lo lắng cho nhi tử của mình, chút việc nhỏ này mà còn không làm được thì để ai? Bệ hạ cũng không còn nhỏ nữa, vậy mà phi tử còn chưa có. Cho tới lúc đó, ai gia vẫn là phải chăm nom bệ hạ rồi." Thái phi nói, trong ngữ điệu nghe ra được chút châm chọc xen lẫn cả thật lòng lo lắng.
Nam nhân lắc lắc đầu cười trừ, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn bỏ xuống tấu chương mà ăn chén chè tổ yến của thái phi. "À mà, mẫu phi, gần đây hoàng tỷ trông có vẻ khác thường. Mẫu phi có biết nguyên nhân không?"
Vừa nghe hắn nói thế, thái phi chỉ bật cười nhỏ nhẹ, ánh mắt dịu xuống, cũng không giấu đi hoan hỉ, "Hoàng tỷ của bệ hạ, đứa trẻ ngổ ngáo đó, vậy mà cũng sắp mời mọi người uống rượu mừng rồi a..."
Tay cầm bát chè của hoàng thượng thiếu chút nữa là đổ mất. Hắn khó tin ngước lên nhìn thái phi, miệng không thốt ra nổi lời lẽ tròn trịa, "Hoàng... hoàng tỷ... sắp thành... thành nương... nương tử??"
"Ôi chao, bệ hạ sao lại không biết được chứ? À mà, nói con bé trở thành nương tử thì cũng không đúng lắm, tại vì nam nhân mà con bé xem trọng lại chính là hoàng tử Phượng Linh quốc. Nên là, phải gọi thê chủ mới đúng." Giây phút thái phi vừa dứt lời, cũng chính là lúc thần hồn của vị hoàng đế tựa như lìa khỏi thể xác. Hắn mặc kệ tôn nghiêm của đế vương mà thẫn thờ ra, cơ hồ muốn nói gì cũng không nói được nữa.
Cái này nghe thì nhất định sẽ cảm thấy hắn có chút ấu trĩ. Nhưng tỷ tỷ hắn rõ ràng là đã thề rằng sẽ ở giá suốt đời, sau này sẽ ở trong cung bầu bạn với mẫu phi và hắn. Hắn vẫn luôn mang trong mình loại tin tưởng này một cách vững vàng, cớ sao nàng vừa mới xuất cung có mấy năm lại muốn đem về một tỷ phu rồi a?
"Ồ... hoá ra thê chủ của tôn tử ta chính là Hạ Mỹ trưởng công chúa của Thanh Long quốc... Không tệ, không tệ, rất xứng đôi vừa lứa nha..."
Một giọng nói lạ không biết từ đâu ra bỗng dưng xuất hiện ngay bên trong thư phòng của hoàng đế. Thái phi trông thấy nữ tử từ trong hư không bước ra mà từ trước đó vẫn luôn không gây ra bất cứ động tĩnh nào, sắc mặt đại biến, hô lớn, "Có thích khách...! Người đ—"
"Mẫu phi, trẫm nhận thức nàng. Không cần gọi thị vệ."
Thái phi thấy hắn nhanh chóng giơ tay cản lại, tuy vẫn còn nghi hoặc và dè chừng nhưng vẫn là không cho gọi người tới hộ giá nữa. "Nàng ta là ai? Vì sao lại có thể đột nhập vào...?" Không phải là vì an ninh của hoàng cung đang bị xuống cấp đấy chứ, một nữ nhân như thế vậy mà cũng có thể để lọt, vậy an nguy của nhi tử nhi nữ của bà sẽ ra làm sao đây.
"Nàng là... nữ nhân trong lòng của nhị hoàng huynh." Bắt gặp ánh mắt nhàn nhạt của xích y nữ tử, hắn lúc này vẫn không biết nên gọi nàng như thế nào. Sự tình năm đó xảy ra tại yến tiệc lâu dần cũng đã trở nên mơ hồ, dù sao cũng đã ngấp nghé 13 14 năm, lúc đó hắn còn nhỏ tuổi, lại bị huyết tanh làm cho kinh hoàng, vô tình khiến cho kí ức của hắn không còn rõ ràng nữa. Nàng nói nàng có hôn phối với hoàng huynh, nhưng vì sao khi hoàng huynh lên ngôi, nàng lại bỗng nhiên biến mất, tựa như chưa từng tồn tại? Kể từ ngày đó, hoàng huynh vẫn luôn trong trạng thái thờ thẫn như mất đi hồn phách, ánh mắt đượm buồn cứ chốc chốc lại nhìn về một phương hướng xa xăm mà thở dài. Chứng kiến điều đó, hắn đã từng muốn lên tiếng hỏi, rằng nữ nhân đó có phải là không xem trọng hoàng huynh có đúng không? Vì sao nàng ta lại nỡ để cho hoàng huynh đau khổ suốt mười mấy năm như vậy chứ?
Những nghi vấn đó, đương nhiên là hắn không ngu ngốc đến nỗi đem đi trực tiếp hỏi hoàng huynh. Nhưng hắn ghi nhớ, hoàng huynh lúc nào cũng kể về nàng bằng một giọng điệu quá đỗi mềm mỏng và chan chứa tư tình, gần như là tôn thờ rồi. Dường như, cho dù nàng ta có yêu hay không yêu huynh ấy, huynh cũng chẳng hề bận tâm.
Ái tình, hoá ra lại có thể cao thượng đến vậy sao? Nhưng rõ ràng, những nữ nhân trong hậu cung của phụ hoàng cũng bởi vì một chữ tình này mà đấu đến ngươi sống ta chết cơ mà. Hắn không hiểu.
"Phượng Linh quốc trưởng công chúa, đã lâu không tái ngộ." Hắn đứng lên khỏi ghế và đi đến trước mặt nàng, trước ánh mắt kinh ngạc của thái phi mà làm một cái hành lễ nhẹ.
"Lâm Vân Nam, ngươi lớn lên trông thật đẹp mắt nha." Xích y nữ tử ngả ngớn vươn ra ngón tay thon dài và bóp lấy cằm hắn mà cưng nựng, tựa như xem hắn là một hài nhi chứ chẳng quan tâm hắn là đế vương của một cường quốc. Bên cạnh, thái phi chứng kiến cảnh tượng đại bất kính này mà hãi hùng, thiếu chút là tăng xông huyết áp, ngất xỉu tại chỗ. Cho dù nàng có là trưởng công chúa của nước làng giềng thì thế nào, cấp bậc vẫn là dưới thiên tử một bậc nha! Nữ nhân này quá càn rỡ rồi!
Nhưng đối nghịch với phản ứng của Ninh thái phi, Lâm Vân Nam lại có thái độ thu liễm và cứ để mặc cho nữ tử nọ làm càn trên long thể của mình. Lâm Vân Nam thực ra không quá quan trọng quy củ, nếu đó là đến từ hoàng huynh của hắn, người đã từng luôn nâng đỡ