Lúc đầu bếp mang món tráng miệng lên thì Tề Cẩm Giang tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy món Tiramisu vị hoa Anh Đào mà mình yêu thích nên vô rất vui vẻ: “Thật là ngẫu nhiên ha lại có thể thưởng thức loại bánh mà em thích nhất ở nhà của anh hai”.
Người đầu bếp liền lên tiếng: “Dạ thưa tiểu thư không phải là ngẫu nhiên đâu ạ, thiếu gia đặc biệt bảo tôi chuẩn bị vì biết cô thích loại bánh này đó ạ”.
Tề Cẩm Giang quay sang nhìn Tề Lăng Hạo bằng ánh mắt cảm động: “Hóa ra không phải là sự trùng hợp mà là anh hai cố tình chuẩn bị cho em sao?”.
Tề Lăng Hạo vẫn giữ nét mặt lạnh lùng không cảm xúc, anh nhàn nhã lên tiếng đáp: “Chẳng qua Uyển Vũ thích loại bánh này nên anh mới dặn dò đầu bếp làm thôi đừng nghĩ quá nhiều”.
Kiều Uyển Vũ ngồi một bên nhướng mày trong đầu thầm nghĩ “Cái gì mà Uyển Vũ thích chứ nói dối không chớp mắt là có thật đây mà”.
Bởi vì ở chung một nhà dưới danh nghĩa vợ chồng lại biết quá nhiều bí mật của đối phương nên Kiều Uyển Vũ cũng không tiện vạch trần Tề Lăng Hạo mà lên tiếng nói với Tề Cẩm Giang: “Chị em có sở thích giống nhau quá ha, anh hai của em dặn đầu bếp làm cho em cũng như là làm cho chị món yêu thích thật là cảm động mà”.
Tề Cẩm Giang vẫn vui vẻ đáp lại: “Sao cũng được, em cảm ơn anh chị hai đã quan tâm yêu thương em ạ”.
Hôm đó Tề Kỳ Nam và Tề Cẩm Giang ở Hoàng Kim Uyển Cảnh chơi đến gần chiều mới ra về.
Kiều Uyển Vũ đứng nhìn tài xế lái xe chở Tề Cẩm Giang đi được một đoạn khá xa rồi mới quay sang nói với Tề Lăng Hạo: “Anh vốn dĩ là có quan tâm đến đứa em gái này mà sao cứ phải dối lòng mình chứ?”.
Tề Lăng Hạo né tránh ánh mắt của Kiều Uyển Vũ rồi giả lả lên tiếng đáp: “Quan tâm khi nào chứ, khách của em mời đến nhà chẳng lẽ anh lại dám đuổi về hay sao”.
Kiều Uyển Vũ nhún vai: “Vậy em thích ăn bánh Tiramisu vị hoa Anh Đào từ khi nào vậy hả?”.
Tề Lăng Hạo mím môi rồi lên tiếng đáp: “Không thích thì em cũng ăn hết rồi đó thôi”.
“Tại em không muốn vạch trần anh thôi…xem như lần này anh nợ em đó nha”.
Tề Lăng Hạo bước đến áp sát vào người Kiều Uyển Vũ ánh mắt anh nhìn cô chằm chằm rồi lên tiếng thì thầm vào tai cô: “Được là anh nợ em, vậy tối nay anh lấy thân báo đáp em được chưa hả?”.
Kiều Uyển Vũ vội đưa tay lên chống trên ngực của Tề Lăng Hạo rồi đẩy anh ra: “Em không giỡn đâu”.
Tề Lăng Hạo khẽ cười ranh mãnh rồi lên tiếng đáp: “Nhưng anh là người có ơn thì phải trả”.
Kiều Uyển Vũ liền lùi lại phía sau một bước rồi xua tay: “Không cần trả ơn này đâu”.
“Nhưng anh thích trả” Tề Lăng Hạo lại tiến lên một bước áp đảo Kiều Uyển Vũ.
Kiều Uyển Vũ quay đầu bỏ chạy vào nhà cô nói vọng lại: “Em không thích nhận”.
Tề Lăng Hạo đứng nhìn theo dáng vẻ lúng túng của Kiều Uyển Vũ thì cong môi lên vẽ một đường tròn lẩm bẩm: “Rõ ràng là nhát cáy mà cứ thích trêu mình”.
Tề Lăng Hạo có chuyến công