Kiều Uyển Vũ ngồi tựa đầu vào ngực của Tề Lăng Hạo, anh vòng tay ôm lấy cô, cả hai dựa vào hơi ấm của nhau mà chống chọi cái lạnh của thời tiết khắc nghiệt nơi rừng thiêng nước độc.
“Lăng Hạo, lúc lao xuống vực anh có cảm thấy sợ không hả?” Kiều Uyển Vũ tỏ vẻ hiếu kỳ lên tiếng hỏi.
“Anh không sợ chết lúc đó anh sợ mất em vậy thôi” giọng nói trầm ấm của Tề Lăng Hạo vang lên.
Kiều Uyển Vũ tỏ vẻ khó hiểu: “Em cảm thấy bản thân mình đâu có xứng đáng để anh hy sinh như thế, dù sao cũng chỉ là người thay thế anh đâu cần xem như thật”.
Ánh mắt của Tề Lăng Hạo toát lên vẻ bi thương chỉ là Kiều Uyển Vũ không nhìn thấy mà thôi, anh nói với cô rằng cô là người thay thế cho cô gái mà anh yêu nhất trên thế gian này chẳng qua cũng chỉ là một lời nói dối mà thôi, bắt đầu là một câu nói dối thì cả đời đành phải sống với lời nói dối đó thôi.
“Đâu phải cứ muốn tìm được một người như em là dễ dàng, anh chờ lâu như thế mới gặp được thì phải cố mà giữ lấy chứ”.
Kiều Uyển Vũ rủ mắt thầm nghĩ trong đầu “Nếu cô gái mà chiếm được trái tim của Tề Lăng Hạo chắn sẽ trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian”.
Người ta thường nói rằng chúng ta cứ mãi mê chạy đi tìm hạnh phúc mà không hề hay biết hạnh phúc đang ở rất gần với mình, trường hợp này hoàn toàn đúng với Kiều Uyển Vũ.
Còn về phía của Tề Kỳ Nam, Tề Cẩm Giang, Bạch Lục Kỳ thì cả ba đều nóng lòng ruột gan như bị nướng trên lửa đỏ vậy chẳng ai có tâm trạng ăn ngủ gì hết.
Tề Cẩm Giang nhìn bầu trời tối sẵm mưa như trút nước thì ánh mắt hướng xa xăm rồi thở dài buồn bã: “Không biết giờ này anh hai và chị dâu sao rồi nữa, hy vọng là họ tìm được nơi tránh mưa”.
Tề Kỳ Nam cau mày tỏ vẻ khó chịu: “Mọe nó bên dưới thung lũng đó không biết có gì nữa, cầu mong là anh Hạo và chị dâu có thể tai qua nạn khỏi”.
Doãn Ngạn Nhi giả vờ lên tiếng: “Nếu hai người bọn họ có thể bình an trở về tôi nhất định ăn chay niệm phật một tháng để trả lễ”.
Tề Kỳ Nam nghe vậy liền quay sang cà khịa Doãn Ngạn Nhi: “Cmn ăn chay niệm phật mà làm chuyện ác thì cũng như không…giả trân cái gì không biết ở đây ai cũng bộ mặt của nhau quá rồi còn gì”, nói rồi Tề Kỳ Nam xoay người rời đi với thái độ coi kkinh bất cần.
Doãn Ngạn Nhi quay sang nhìn Bạch Lục Kỳ xem phản ứng của cô như thế nào thì như bị tạt nguyên gáo nước lạnh vào mặt khi Bạch Lục Kỳ phán cho một câu: “Chị bớt nói lại vài câu thì hơn”.
Sau khi tận mắt chứng kiến Kiều Uyển Vũ vì mình mà rơi xuống vực thì Bạch Lục Kỳ