Mạc Hy Nhi được nước làm tới liền lên tiếng nói tiếp: “Kiều Uyển Vũ, tôi đã nhường anh Hạo cho cô rồi, cô nên trân trọng anh ấy mới đúng chứ, tình cảm gần 20 năm tôi dành cho anh ấy đều có thể lãng quên vì cô nhưng nếu cô làm tổn hại đến anh ấy tôi nhất định không để yên đâu, tôi sẵn sàng chiến đấu để dành lại anh Hạo”.
Kiều Uyển Vũ vẫn bình tĩnh khéo léo đáp trả: “Đừng nói tiếng nhường trong tình yêu chẳng qua cô không đủ bản lĩnh giành lấy tình yêu của anh ấy mà thôi, nếu Tề Lăng Hạo thật sự yêu cô thì ngay từ ban đầu đã không chọn tôi rồi”.
Mạc Hy Nhi tức đến độ gân xanh nổi đầy trên trán: “Cô…quá đáng”.
Kiều Uyển Vũ đứng dậy đối mặt với Mạc Hy Nhi, thần thái của cô vẫn khí chất cao ngạo không đổi: “Cô nói nhiều như vậy là có ý muốn trách cứ tôi vì tôi mà Hạo mới rơi xuống vực chứ gì nhưng mà sao cô không nghĩ tôi vốn không có kêu anh ấy nhảy xuống vực theo tôi mà”.
“Cô…” Mạc Hy Nhi nhất thời cứng họng.
Tề Bách Hào cau mày lên tiếng: “Vậy là sự thật nó vì cô mà nhảy xuống vực vậy mà cô vẫn vô tình nói như vậy được sao?”.
Mạc Hy Nhi lại hùa theo: “Phải đó, để anh Hạo ở chung một nhà với cô ta thật là nguy hiểm mà”.
Mạc Hy Nhi lại quay sang níu lấy cánh tay của Tề Bách Hào nước mắt dài nước mắt ngắn rơi xuống: “Dượng à, theo con thấy nên đem anh Hạo về Tề Trạch Viên tịnh dưỡng đi con sẽ đích thân chăm sóc cho anh ấy”.
Tề phu nhân cũng lên tiếng: “Anh à, em thấy Hy Nhi nói đúng đó nên đem Hạo về Tề Trạch Viên đi, dù sao thì Uyển Vũ cũng bị thương làm sao mà chăm sóc Hạo một cách chu toàn được con bé cũng cần được nghỉ ngơi tịnh dưỡng mà”.
Chờ người ta bàn tính xong xui, Kiều Uyển Vũ lúc này mới lên tiếng: “Không ai được phép mang Tề Lăng Hạo ra khỏi Hoàng Kim Uyển Cảnh hết”.
Lời nói của Kiều Uyển Vũ tuy rất nhẹ nhàng dùng khí âm không quá to cũng không quá nhỏ nhưng nghe ra được uy quyền nữ chủ của cô ở Hoàng Kim Uyển Cảnh này.
Mạc Hy Nhi không cam tâm liền hất mặt lên quát: “Cô lấy tư cách mà ngăn cản chúng tôi chứ, chúng tôi là gia đình còn cô là người ngoài”.
Tề Lăng Hạo vừa tính đi vòng qua cửa chính của phòng khách để đi vào giải vây cho Kiều Uyển Vũ thì có người đẩy cửa xông vào phòng khách.
Bạch Lục Kỳ hiên ngang bước tới đẩy Mạc Hy Nhi một cái làm cho cô ta lùi về phía sau mấy bước rồi lên tiếng đáp trả một cách gắt gỏng: “Nè Mạc Hy Nhi, đầu óc cô bị lú lẫn hay gì mà dám mở miệng nói như vậy chứ, tôi nói cô biết Uyển Vũ là vợ của Lăng Hạo thì đương nhiên là người nhà của Bạch gia và Tề gia còn cô không xem lại mình, cô mang họ Mạc chẳng qua cũng chỉ là con gà rừng được nhặt về cho ở tạm chỗ Tu Hú