“Kít”.
Đoạn Phong Lãng dừng xe ở nhà riêng của mình ở Phố Vịnh Hoa rồi đi vào quầy bar mini lấy ra một chai Vodka bật nắp rồi cầm tu một hơi dài.
Người ta thường nói “Nhất túy giải thiên sầu” chỉ tiếc là trường hợp của Đoạn Phong Lãng thì ngược lại hoàn toàn càng say thì lại càng tỉnh, càng uống thì sầu lại càng sầu hơn.
Những mỗi lúc buồn thì Đoạn Phong Lãng đều uống rượu một mình để lúc say rồi thì có thể nhìn thấy Kiều Uyển Vũ đến bên cạnh anh, cười nói với anh như những ngày bọn họ còn học trung học với nhau.
Đoạn Phong Lãng cứ uống, uống mãi cho đến lúc anh gục xuống bàn mà ngủ để tìm quên trông rất đáng thương.
Sau khi về đến Hoàng Kim Uyển Cảnh, Tề Lăng Hạo gọi điện cho Hàn Côn Nhị để hỏi thăm tình hình ở công ty mấy hôm nay.
Hàn Côn Nhị vừa bắt máy đã la hét đong đỏng lên: “Tề Lăng Hạo cậu chết ở cái xó mà bây giờ mới liên lạc với tôi vậy hả?”.
Tề Lăng Hạo liền lấy cái điện thoại xa lỗ tai rồi hừ một tiếng: “Này Hàn Côn Nhị tôi vắng mặt mới có mấy ngày mà cậu quên hết quy cũ rồi à”.
Hàn Côn Nhi đang ngồi ăn mì ly ở trong phòng làm việc của mình, khi nghe Tề Lăng Hạo nhắc đến hai chữ “quy cũ” liền ném luôn cái nĩa trong tay vào ly mì rồi lên giọng: “Quy cũ là cái gì có mài ra mà ăn được không? Quy cũ có giúp tôi giải quyết được mớ rắc rối mà cậu đem lại hay không hả?”.
Tề Lăng Hạo liền xuống giọng: “Thôi được rồi là lỗi của tôi, tôi xin lỗi cậu được chưa?!”.
Giọng của Hàn Côn Nhị ai oán vang lên: “Xin lỗi là xong chắc, cậu có biết một tuần qua ngày nào tôi cũng phải đối mặt với đám nhà báo, phóng viên rồi còn phải chống chọi với những cuộc gọi đến từ các cổ đông hay không hả? Tôi sắp điên lên rồi đấy cả tuần nay ngày nào tôi cũng đóng đô ở văn phòng làm việc, ngày nào ba bữa của tôi cũng là mì ly hết đó cậu có biết không vậy hả?”.
“Vầy đi đợi giải quyết xong những chuyện này tôi thưởng cho cậu một chuyến du lịch ở Nhật Bản xem như đền bù được không hả?”.
Hàn Côn Nhị nhíu mày lên tiếng hỏi: “Mắc mớ gì cho đi Nhật Bản ít nhất cũng phải để tôi đến Hawaii nghỉ dưỡng một tuần để chữa lành tâm hồn đó”.
“Suốt ngày tôi nghe cậu nói nếu có thời gian rãnh sẽ đến Nhật Bản ngắm hoa Tử Đằng nên bây giờ tạo điều kiện cho cậu đi sang đó thực hiện nguyện vọng còn gì”.
Ánh mắt của Hàn Côn Nhị rủ xuống chứa đựng nhiều tâm sự, anh luôn miệng nói muốn đến Nhật Bản để ngắm hoa Tử Đằng nhưng thật chất không phải như vậy và anh cũng chưa bao giờ dám bước chân đến Nhật Bản vì sợ phải đối mặt với sự thật tàn khốc của thực tại.
“Nè Hàn Côn Nhị sao tự dưng cậu lại im lặng không nói gì hết vậy hả?”.
Nghe thấy giọng của Tề Lăng Hạo vang lên qua điện thoại thì Hàn Côn Nhị mới bất giác giật mình rồi lên tiếng đáp: “Chuyện đó tính sau đi, thời gian qua cậu đã đi đâu mà sao