Tề Kỳ Nam liền lắc đầu: “Làm gì có chứ em lớn gần này tuổi mà vẫn chưa có mối tình nào vắt vai hết đó nha, em sống chính nhân quân tử không bao giờ trêu hoa ghẹo nguyệt, phong lưu như anh đâu”.
Hàn Côn Nhị liền hất mặt lên đáp: “Anh không hề trêu hoa ghẹo nguyệt, phong lưu đâu nha tại mấy cô gái kia cứ câu dẫn anh thôi”.
“Ngụy biện”.
Hàn Côn Nhị như bị tạt nguyên gáo nước lạnh vào mặt liền hất mặt lên trêu chọc Tề Kỳ Nam: “Anh đây dù có ngụy biện thì cũng chẳng hề hấn gì bởi vì người đi tìm Triệu Tích bàn công việc đâu phải là anh”.
Tề Kỳ Nam lập tức xù lông lên quay sang nhìn Hàn Côn Nhị bằng ánh mắt hình viên đạn: “Anh dám trêu em”.
Hàn Côn Nhị vỗ vai Tề Kỳ Nam một cái: “Thôi ráng làm cho tốt đi ha anh phắn trước đây ha ha ha”.
Tề Kỳ Nam mang tâm trạng nặng nề lái xe đi đến công ty quản lý của Triệu Tích để bàn công việc.
Thật ra Tề Kỳ Nam và Triệu Tích đã quen biết nhau từ lâu rồi gia đình cô từng là hàng xóm ở Tề Trạch Viên, mỗi năm nghỉ hè Tề Kỳ Nam về Vịnh Xuyên chơi sẽ đến ở Tề Trạch Viên nên cũng quen biết với Triệu Tích.
Sau này trưởng thành, Triệu Tích vì đi tìm Tề Kỳ Nam mà từng có thời gian du học ở London cùng với anh, cả hai có tình cảm với nhau không cần ai nói cũng có thể cảm nhận được chỉ là hai người bọn họ bất đồng quan điểm sống một việc.
Triệu Tích thì mơ ước có được cuộc sống tự do tự tại như ba mẹ của Tề Kỳ Nam không cần quá bận tâm đến sự nghiệp chỉ cần sống bên cạnh nhau cùng hưởng thụ cuộc sống là đủ.
Tề Kỳ Nam thì lại cảm thấy ba mẹ mình rất ích kỷ khi không quan tâm đến sản nghiệp của gia tộc nắm trong tay cổ phần nhưng không bao giờ tham gia họp hội đồng quản trị mà toàn ủy quyền cho Tề Bách Hào bây giờ thì ủy quyền hết lại cho anh.
Thêm một điều nữa mà Tề Kỳ Nam ghét thế giới chỉ có hai người là bởi vì từ nhỏ đến lớn anh đều phải tự lập vì ba mẹ chỉ quan tâm nhau mà ít quan tâm đến cảm nhận của anh, thậm chí năm 17 tuổi Tề Kỳ Nam tự ý nghỉ học ngang để chuyển đến trường Tuế Lâm ở Vịnh Xuyên mà ba mẹ của anh vẫn không có ý kiến gì hết.
Đến lúc Tề Kỳ Nam ra trường quay trở về Vịnh Xuyên làm việc cũng đã gần 8 năm nhưng số lần ba mẹ anh chủ động gọi điện thoại nói chuyện với con trai hầu như chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
Có lúc Tề Kỳ Nam cảm thấy rất hận ba mẹ của mình bởi vì họ ném cho anh cổ phần của tập đoàn Hoàng Kim thì có thể xem như hoàn thành nghĩa vụ của người làm cha làm mẹ, do đó Tề Kỳ Nam luôn phải