Lúc mở mạc áo bỏ vào cái sọt rác dưới chân bàn Tề Lăng Hạo vô tình nhìn thấy nhiều hình ảnh trong đó nên cầm lên xem thử, các tấm ảnh đều xé thành nhiều mảnh chỉ có duy nhất bức ảnh có mặt của một chàng trai là không bị xé mà là bị nhàu nát.
Tề Lăng Hạo cau mày lẩm bẩm: “Đây chẳng phải là người mà Uyển Vũ thích sao? Ảnh của người đó sao lại xuất hiện ở đây???”.
Tề Lăng Hạo mở tấm ảnh ra nhìn thấy vẻ mặt vui cười của Đoạn Phong Lãng ngồi bên cạnh một cô gái khác, anh nhướng mày ném tấm ảnh vào sọt rác và thầm nghĩ “Chắc là cô ấy cảm thấy rất buồn nên mới nhàu nát tấm ảnh thế này”.
Nhớ đến lúc nãy quản gia Đinh nói Kiều Uyển Vũ đi dự họp, ánh mắt của Tề Lăng Hạo liền toát lên vẻ lạnh lẽo sắc bén, anh liền gọi điện cho ai đó.
Đầu dây bên kia vang lên giọng của một chàng trai: “Em nghe đây anh Hạo”.
“Hôm nay có đi họp lớp không?”.
Bên kia truyền đến giọng điệu lười biếng của ai đó: “Họp lớp gì chứ??? ai biết đâu”.
Tề Lăng Hạo liền đáp: “Hôm nay Uyển Vũ đi họp lớp với bạn thời cấp 3, em cũng từng học chung lớp với cô ấy mà không được mời à”.
Bên kia liền hừ một cái: “Xí, cái gì mà không được mời, em nhận được thiệp từ lâu rồi nhưng không thèm quan tâm đó thôi, nhảm nhí mất thời gian”.
“Nhưng Uyển Vũ đến đó rồi, em mau đến đó xem cô ấy thế nào, nếu cô ấy bị ai đó ức hiếp thì em chết với anh” Tề Lăng Hạo lạnh giọng ra lệnh.
Ai đó càu nhàu lên: “Vợ anh thì anh tự bảo vệ đi chứ?”.
“Không nói nhiều” nói xong Tề Lăng Hạo liền cúp máy không thèm nghe chàng trai kia than vãn thêm bất cứ điều gì nữa hết.
Ở căn phòng nào đó tại trụ sở của tập đoàn Hoàng Kim, có một chàng trai vò đầu bức tóc nổi quạu lên ném điện thoại lên bàn cái bẹp rồi gào lên: “Em là em trai anh hay osin của anh đây Tề Lăng Hạo?”.
Sau đó, anh chàng đứng dậy tính đi đến chỗ họp lớp thì tự nhiên khựng lại, quần áo mà chàng trai kia đang mặc trên người tòa là hàng cao cấp, còn cái đồng hồ hàng hiệu mua về Thụy Sĩ trên tay nữa, nhìn chung thì không được anh liền bấm điện thoại gọi trợ lý của mình vào.
“Kỳ Nam thiếu gia có chuyện căn dặn ạ?”.
Tề Kỳ Nam liền gật đầu: “Chúng ta đổi quần áo một chút, đổi cả xe nữa”.
Trợ lý ngớ người ra: “Tại sao lại phải đổi vậy Kỳ Nam thiếu gia”.
Tề Kỳ Nam nhướng mày: “Nè quần áo tôi đều là đồ cao cấp đó, dù có đổi ngang thì anh vẫn lời hơn rồi còn gì, bộ thiệt thòi lắm sao?”.
Trợ lý liền lắc đầu lên tiếng giải thích: “Dạ không phải vậy đâu, tôi nào dám có ý đó với Kỳ Nam thiếu gia,