Triệu Tịch lúc này mới nhớ ra chuyện quan trọng đã hứa hẹn ước với Tề Kỳ Nam liền rối lên, cô tỏ vẻ khó chịu đến nỗi quát tháo cô trợ lý của mình: “Tô Tô cô bị làm sao vậy hả ngay cả lịch trình quan trọng của tôi mà cũng quên được là sao đây?”.
Cô trợ lý nhỏ cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi lên tiếng: “Xin lỗi chị tại thời gian gần đây lịch trình của chị nhiều quá, lại không được ngủ đủ giấc nên em hay quên trước quên sau”.
Triệu Tích thở dài: “Bây giờ nói mấy chuyện này làm gì chứ, chỉ còn có 1 tiếng nữa là tới giờ tôi phải phát ngôn cho buổi lễ kỷ niệm thành lập tập đoàn Hoàng Kim rồi cô nói xem bây giờ lấy lễ phục ở đâu ra mà mặc đây”.
Tô Tô nhìn xung quanh rồi thấy cửa hàng thời trang Vệ Độ nằm ở vị trí trung tâm của trung tâm The Most nên cho ý kiến: “Chị à, bên kia có một cửa hàng thời trang hay là chúng ta qua đó chọn một bộ đi được không?”.
Triệu Tích cau mày trợn mắt lên: “Cô bị điên sao Tô Tô, cô bảo tôi khoác lên người trang phục không có thương hiệu gì hết, nếu bị mọi người phát hiện ra là đồ fake thì tôi biết phải làm sao cô nên nhớ tôi là một người mẫu chuyên nghiệp nổi tiếng nhất ở Vịnh Xuyên này đó”.
“Vậy bây giờ phải làm sao? Em cũng không biết nữa” cô trợ lý tỏ vẻ lúng túng.
Triệu Tích nghĩ nghĩ rồi nói: “Cô mau đi tới cửa hàng thời trang thương hiệu cao cấp chọn một bộ đi trước giờ tôi là gương mặt đại diện cho thương hiệu của họ nên không sao đâu”.
Tô Tô rút điện thoại ra lướt lướt mấy cái rồi yểu xìu đáp: “Cửa hàng gần nhất của Chanel cũng mất 30 phút đi xe tổng cộng thời gian đi về là khoảng 1 tiếng em sợ là không kịp đó chị”.
Triệu Tích nổi giận lên: “Tôi mà không đến kịp buổi lễ của Hoàng Kim thì cô nghỉ việc đi là vừa, khó khăn lắm mới có cơ hội trở thành người phát ngôn cho tập đoàn danh tiếng đó vậy mà cô lại làm hỏng mọi chuyện cả rồi”.
Kiều Uyển Vũ đứng gần đó nghe thấy liền khẽ cong môi lên mỉm cười rồi bước qua lên tiếng nói chuyện với Triệu Tích: “Chẳng phải cô đang mặc trên người một bộ y phục đắc tiền rồi đó sao, cần chi phải chọn lễ phục nữa chứ”.
Triệu Tích nhìn Kiều Uyển Vũ bằng ánh xa lạ có chút không được vui cho lắm: “Cô thì biết cái gì chứ, bộ đầm này của tôi tuy giá rất mắc nhưng lại không có điểm nhấn chỉ là một bộ váy suông màu đen mà thôi tôi không thể gây ấn tượng với mọi người được, một biểu tượng thời trang của Vịnh Xuyên mà xuất hiện với bộ váy áo đơn giản như thế này chắc mọi người sẽ cười chết tôi mất”.
“Vậy để tôi giúp cô được không?” Kiều Uyển Vũ tự tin nói.
Triệu Tích nhíu mày hỏi: “Cô là ai? Tại sao lại giúp tôi…mà thôi đi cô chẳng giúp nổi tôi đâu dù gì cũng cảm ơn sự tử tế và tốt bụng của cô”.
Triệu Tích quay người đi được hai bước thì nghe giọng của Kiều Uyển Vũ vang lên: “Dù sao thì