Tề Dận từ đằng xa đi tới rồi lên tiếng: “Thì ra là hai đứa trốn ra ngoài này”.
Tề Lăng Hạo tỏ vẻ thân thiết ôm lấy Tề Dận một cái: “Cô út lâu lắm rồi con mới được gặp cô đó…nãy giờ bận tiếp khách nên vẫn chưa có thời gian chào hỏi cô hôm nay cô đẹp quá”.
Tề Dận khẽ nở nụ cười thân thiện trên môi: “Cháu trai của cô đã lớn rồi còn cưới vợ những năm năm mà không báo cho cô biết còn gì”.
Tề Lăng Hạo lém lĩnh đáp: “Thì hôm nay con đã thông báo với tất cả mọi người trong gia tộc và cả giới truyền thông rồi còn gì”.
Tề Dận nhìn sang Kiều Uyển Vũ vẻ mặt rất có thiện ý: “Chào con cô tên là Tề Dận, cô út của Lăng Hạo”.
Kiều Uyển Vũ lễ phép cúi đầu đáp lễ: “Dạ con chào cô ạ”.
Tề Dận liền lên tiếng hỏi: “Con có nhớ cô không?”.
Kiều Uyển Vũ mơ hồ: “Con và cô đã từng gặp nhau rồi sao?”.
Tề Dận liền nhắc lại cho Kiều Uyển Vũ nhớ: “Hôm đó trước cửa công ty thời trang Vệ Đồ con là người đã dùng ô che nước bắn vào người giúp cô đó đã nhớ ra cô chưa”.
Lúc này Kiều Uyển Vũ mới ngờ ngợ ra: “Hèn gì con cứ cảm thấy cô nhìn rất quen, thì ra cô là cô út của Lăng Hạo”.
Tề Lăng Hạo tỏ vẻ hiếu kỳ lên tiếng hỏi Tề Dận: “Cô út à, con có nghe Uyển Vũ nói cô hỏi về chủ nhân của công ty Vệ Đồ không biết cô tìm hiểu vấn đề này để làm gì vậy ạ?”.
Tề Dận khẽ thở dài lên tiếng đáp: “Thật ra cô và ông chủ của công ty sản xuất lụa Vệ Đồ vang danh một thời từng là bạn bè, bẵng đi bao nhiêu năm khi cô biết đến cái tên này một lần nữa xuất hiện tại Vịnh Xuyên liền nghĩ đến ông ấy”.
Kiều Uyển Vũ lúc này đã hiểu lý do vì sao Tề Dận lại muốn biết chủ nhân đứng đằng sau cái tên Vệ Đồ là ai nên lên tiếng: “Người bạn mà cô vừa nhắc đến có phải tên là Kiều Cẩn Dương không ạ?”.
Tề Dận ngạc nhiên ra mặt: “Sao con lại biết vậy?”.
“Thật ra người bạn đó của cô chính là ba của Uyển Vũ đó cô út à” Tề Lăng Hạo lên tiếng đáp thay Kiều Uyển Vũ.
Tề Dận lại kinh ngạc thêm một lần nữa bà lẩm bẩm: “Kiều Cẩn Dương…Kiều Uyển Vũ hóa ra con là con gái của ông ấy sao?”.
Kiều Uyển Vũ gật đầu đáp: “Dạ phải ạ”.
Tề Dận tỏ vẻ nôn nóng lên tiếng hỏi: “Vậy ba con dạo này thế nào rồi?”.
Nụ cười trên môi của Kiều Uyển Vũ tắt hẳn: “Dạ thưa cô, ba con mất hơn tám năm rồi”.
Sắc mặt của Tề Dần xám nghéc lại: “Cái gì cơ??? Ông ấy mất khi nào chứ?”.
Kiều Uyển Vũ rủ mắt đáp: “Dạ sau khi công ty phá sản, ba con uất hờn ôm bệnh nặng gia cảnh lúc đó lại vô cùng khó khăn con đã cố gắng hết sức vẫn không lo nỗi viện phí cho nên chỉ trong mấy tháng ba đã không chịu nổi mà ra đi”.
Nhắc lại chuyện cũ khiến cho Kiều Uyển Vũ đau lòng khóe mắt