“Keng”.
Lan Tú Uyên ném mạnh đôi đũa lên bàn rồi cau có với Đoạn Nguyên Nhựt: “Ông bị gì vậy hả Đoạn Nguyên Nhựt? Tôi cho ông biết tôi không bao giờ chấp nhận con nhỏ khố rách áo ôm đó bước vào làm dâu cái nhà này đâu, cái đồ thất học đó kiếp sau cũng đừng hòng được gọi tôi một tiếng mẹ chồng”.
Đoạn Nguyên Nhựt quăng luôn đôi đũa trong tay xuống bàn rồi nghiêm giọng hỏi: “Bà nói ai là khố rách áo ôm, bà nói ai thất học hả?”.
Lan Tú Uyên cay nghiệt đáp: “Thì chính là con nhỏ Kiều Uyển Vũ đó chứ ai”.
“Tôi không cho phép bà nói con bé như vậy, Uyển Vũ xuất thân vốn là gia đình danh giá chỉ tại hoàn cảnh đưa đẩy nên nó mới phải xa xứ mà thôi, năm xưa lúc tôi lập nghiệp nếu không có sự trợ giúp của anh Cẩn Dương ba của Uyển Vũ thì bây giờ bà cũng chẳng có ngồi mát ăn bát vàng đâu làm người thì phải lấy đức báo ơn, ai lại sống kiểu ăn cháo đá bát như bà đâu” Đoạn Nguyên Nhựt thật sự tức giận quát lớn lên.
Lan Tú Uyên cũng không phải dạng vừa liền đáp trả lại: “Tôi không phủ nhận là Kiều Cẩn Dương từng giúp đỡ rất nhiều nhưng mấy nay Kiều Uyển Vũ bạt âm vô tính đều là ông đến thăm căn chung cư cũ của ba nó mỗi năm xem như đã trả ơn rồi còn gì…có rất nhiều cách để báo ơn không nhất thiết phải bắt con trai của chúng ta cưới một đứa đẳng cấp thấp kém như nó”.
Đoạn Nguyên Nhựt hậm hực: “Vậy còn Hàm Linh thì sao con bé đó có gì tốt, từ lần đầu tiên nó đến nhà chơi là tôi đã không có ấn tượng tốt rồi, nhân phẩm tồi tệ”.
Lan Tú Uyên lại gân cổ lên cãi lý: “Hàm Linh điểm nào cũng tốt, gia cảnh cũng môn đăng hộ đối với chúng ta con bé lại đang là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng nhất ở Vịnh Xuyên với công ty thời trang Phong Linh, vừa đẹp người đẹp nết lại hiền lành giỏi giang như vậy mới xứng đáng là con dâu của Đoạn gia chúng ta”.
Đoạn Nguyên Nhựt biết Lan Tú Uyên là loại người ham vinh hoa phú quý coi trọng sĩ diện còn hơn mạng sống nói chuyện với bà ấy có nói tới sáng mai bà ấy cũng sẽ cãi chày cãi cối cho bằng được nên ông đành quay sang Đoạn Phong Lãng.
“Ý con thế nào hả Lãng?”.
Đoạn Phong Lãng chần chừ rồi ngẩng đầu lên nhìn Đoạn Nguyên Nhựt bằng ánh mắt lưỡng lự rõ ràng: “Ba à, con…”.
Lan Tú Uyên liền đánh phủ đầu Đoạn Phong Lãng một câu: “Là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất dám làm thì phải có gan nhận nha con trai”.
Đoạn Phong Lãng thở dài tỏ vẻ bất lực: “Ba à, con nghĩ kỹ rồi…con muốn kết hôn với Hàm Linh”.
Đoạn Nguyên Nhựt thật không ngờ câu trả lời của Đoạn Phong Lãng lại là như vậy, ông cứ tưởng là mình vừa nghe lầm nên hỏi lại lần nữa: “Con vừa