Kiều Uyển Vũ tỏ vẻ lười biếng không muốn bắt chuyện nhưng Doãn Ngạn Nhi cứ bám dai như đĩa đi theo suốt quãng đường từ sảnh của trung tâm thương mại đến tận garage xe ở tầng hầm.
Doãn Ngạn Nhi giơ ngón tay áp út đeo chiếc nhẫn kim cương to đùng lên khoe với Kiều Uyển Vũ: “Cô thấy chiếc nhẫn này của tôi có đẹp không?”.
Kiều Uyển Vũ khẽ gật đầu nhưng mặt lại không có chút cảm xúc gì hết: “Ừ rất đẹp”.
Doạn Ngạn Nhi tiếp tục huyên thuyên: “Cô biết ai là người tặng chiếc nhẫn này cho tôi không, chính là anh Hạo đó, anh ấy đúng là rất dụng tâm vừa chuẩn bị bữa tối lãng mạn vừa tặng nhẫn kim cương cho tôi nữa đó”.
Đối với người khác có thể nhẫn kim cương có giá trị rất lớn nhưng đối với Kiều Uyển Vũ cô thì kim cương cũng như một món trang sức bình thường không hơn không kém, mỗi năm Tề Lăng Hạo đều tặng cho cô rất nhiều nhẫn kim cương đến nỗi có chiếc chỉ đeo qua một lần rồi cất vào tủ không sử dụng lại nữa vì luôn có nhẫn mới.
Còn chuyện Tề Lăng Hạo muốn tặng đồ cho ai, tặng những gì cô đều không để tâm đến, tiền của anh thích tặng ai thì tặng, Doãn Ngạn Nhi nghĩ việc đó làm cho Kiều Uyển Vũ buồn bã thất vọng thì đúng là quá sai lầm rồi.
Kiều Uyển Vũ lãnh đạm đáp: “Uhm chúc mừng cô nha Doãn tiểu thư”.
Doãn Ngạn Nhi đắc thắng tiếp tục nói thêm: “À cô biết gì chưa, anh Hạo đã thu mua lại công ty giải trí Đường Ảnh vì tôi đó, anh ấy nói muốn tôi được nhàn hạ không cần phải tranh đấu để dành tài nguyên với bất kỳ ai khác nữa, cứ an phận mà sống thật tốt quãng đời còn lại mà thôi…trong thời gian không xa sắp tới tôi nhất định sẽ trở thành nhất tỷ của Đường Ảnh chẳng những vậy còn có thể trở thành đại minh tinh ở Vịnh Xuyên và toàn Châu Á nữa đó”.
Kiều Uyển Vũ vẫn không thay đổi thái độ và biểu cảm trên gương mặt của mình: “Vậy thì tốt quá rồi, Doãn tiểu thư đúng là tu ba kiếp mới gặp được người tốt như thế đó cô nên vui khi còn có thể”.
Doãn Ngạn Nhi nghe Kiều Uyển Vũ nói liền nhếch môi mỉm cười: “Tôi biết là cô không vui khi nghe tôi nói mấy lời như thế nhưng mà cũng đừng nghĩ sẽ làm mấy chuyện dại dột ám hại hay hù dọa tôi bởi vì bây giờ người sau lưng tôi là Tề thiếu đó nha”.
“Cô đúng là ngây thơ, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chúng ta cứ chờ mà xem”.
Bản thân Kiều Uyển Vũ quá hiểu con người của Tề Lăng Hạo rồi nếu đột ngột đối xử tốt với ai đó thì e rằng đang tổ chức hồng môn yến thì đúng hơn.
Kiều Uyển Vũ đưa tay mở cửa xe rồi ngồi vào lái xe rời khỏi đó không thèm quan tâm những chuyện mà Doãn Ngạn Nhi vừa nói, cô có chút không vui thầm nghĩ “Người phía sau cô là Tề Lăng Hạo thì đã sao chứ tôi có thừa thực lực để khiến cô thân bại danh liệt… cơ mà tôi lại chẳng thích lãng