Ngày mà Kiều Uyển Vũ đạt giải nhất cuộc thi toán toàn quốc Người C kia đã từng nói với cô: “Nơi nào có cậu xuất hiện thì nơi đó đúng là tràn ngập ánh hào quang, cậu đúng là thiên thần của lớp tụi mình”.
Có người từng nói với cô: “Uyển Vũ học giỏi mà không chảnh chẹ đúng là bạn tốt”.
Có người từng nói với cô: “Uyển Vũ sau này ra trường mỗi người mỗi khác nhưng mà chúng ta vẫn mãi mãi là bạn có được không?”.
“Uyển Vũ…”.
“Uyển Vũ…”.
Quay cuồng trong mớ hồi ức hỗn độn đó, cuối cùng thì cũng chỉ là có người từng nói với cô vậy thôi, Kiều Uyển Vũ nắm chặt tay lại buộc bản thân phải đối mặt với thực tại tàn khốc.
Bọn họ không còn là bọn họ của năm 16, 17 tuổi, Kiều Uyên Vũ cô cũng không còn là Kiều Uyển Vũ của năm đó nữa.
Đột nhiên có người thốt lên: “Ơ hay kia chẳng phải là Kiều Uyển Vũ hay sao???”.
Cả đám người lúc này mới chú ý tới Kiều Uyển Vũ đứng ngây ngốc ở gần cửa ra vào từ nãy đến giờ không ai thèm ngó ngàng tới.
Một người tỏ vẻ chán ghét lên tiếng: “Những năm trước cô ta không đến họp lớp thì bây giờ đến để làm gì chứ?”.
Một vài người phụ họa theo: “Phải đó, có lẽ là sống tốt quá nên không thèm hạ mình đến chỗ chúng ta, giờ xa cơ thất thế nên mới vác mặt đến tính xin giúp đỡ chứ gì”.
Một vài người tỏ vẻ khinh khi cười nhạo: “Ôi giời ạ, người ta là thiên tài chắc chẳng cần chúng ta giúp đâu”.
Dương Ngọc Trâm liền phì cười lên tiếng: “Thiên tài hay ăn mày thì còn cần phải xem xét lại nha”.
“Ừ hen, nhìn cái cách cô ta ăn mặc chẳng đâu vào đâu cả” một vài người hùa theo vì biết Dương Ngọc Trâm đang là trợ lý của Hàm Linh.
Kiều Uyển Vũ chỉ khẽ cười nhạt trên môi nhẹ nhàng lên tiếng: “Theo mình biết thì đây là tiệc họp lớp không phải tiệc khoe khoan nếu là khoe khoan thì nó sẽ khác… mà mình dám chắc rằng đẳng cấp của những người ở đây không đủ để tham gia mấy buổi tiệc như thế đâu”.
Những buổi tiệc mà cô từng tham dự khắp nơi trên thế giới, sang trọng gấp vạn lần ở đây còn những người mà cô giao tiếp toàn là người có gia thế ở những thành phố lớn nhưng họ không bao giờ mở miệng kheo khoan bất cứ cái gì bởi vì đẳng cấp của họ đã chứng minh sự giàu có của họ rồi.
Thùng rỗng thường kêu to là vậy!
Dương Ngọc Trâm khẽ lắc đầu lên tiếng: “Kiều Uyển Vũ tôi khuyên cô một câu thật lòng bớt ảo tưởng lại đi, nhìn mà xem cô như đứa ăn mày trông khi công chúa đã sánh vai bên hoàng tử, cô mới là không đủ tư cách dự tiệc họp lớp này đó”.
Mai Cát Vi một lần nữa nhíu mày tỏ vẻ khó chịu: “Tiệc họp lớp năm nay cũng do mình đứng ra tổ chức, Ngọc Trâm nếu cậu không thích thì có