“Nhưng cậu thì không như vậy đâu có đúng không Uyển Vũ?” Mai Cát Vi nhìn Kiều Uyển Vũ bằng ánh mắt tràn ngập sự tin tưởng.
Kiều Uyển Vũ chỉ khẽ cười nhạt: “Ở trong chăn mới biết chăn có rận, cậu không phải là mình nên đừng tin tưởng mình quá”.
Mai Cát Vi liền đụng vào khủy tay của Kiều Uyển Vũ một cái: “Không tin cậu thì mình biết tin ai đây”.
Đoạn Phong Lãng đứng ngẩn người hồi lâu, anh mặc kệ mọi thứ diễn ra xung quanh mình, ánh mắt đó từ lúc nhìn thấy Kiều Uyển Vũ vẫn không hề rời khỏi người cô, từ nụ cười nhạt cho đến cái nhíu mày nhỏ của cô đều nằm gọn trong tầm mắt của anh.
Ánh mắt của Đoạn Phong Lãng đượm một nỗi buồn khó tả, anh kết hôn rồi cô vẫn ngang nhiên bình thản đến như vậy được hay sao?
Nhìn Kiều Uyển Vũ vẫn mảy may không có chút buồn bã mất mát nào tự nhiên trái tim của Đoạn Phong Lãng dâng lên một cảm giác hoang mang giống như là đang rơi xuống rãnh Mariana sâu nhất thế giới vậy, tối tăm, ngột ngạt và không có lối thoát.
Mọi người nhìn vào đều tán dương tình bạn thân thiết của Hàm Linh và Dương Ngọc Trâm nhưng đâu ai biết lúc ôm nhau Hàm Linh đã thì thào vào tai cô rằng: “Biết thân biết phận thì tránh xa tôi ra một chút, muốn chiếm sóng trong ngày trọng đại của tôi thì cô sẽ biết thế nào là lễ độ đó nghe chưa”.
Dương Ngọc Trâm nở một nụ cười gượng khó coi khẽ đáp: “Tôi biết rồi”.
Tuy là thỏa hiệp ngoài mặt vậy thôi chứ trong thâm tâm Dương Ngọc Trâm đang rất căm ghét Hàm Linh, móng tay cô bấu sâu vào da thịt làm lòng bàn tay rỉ máu, cô ta thầm nghĩ trong đầu “Hàm Linh rồi sẽ có ngày tao khiến mày mất hết tất cả chẳng những vậy còn phải quỳ gối mà xin tao tha thứ nữa, tất cả đều là mày ép tao hết thôi”.
Hàm Linh xưa nay luôn tự cao tự đại cho rằng vị trí của mình đã vững chắc như bàn thạch trên mảnh đất Vịnh Xuyên này rồi nên không bao giờ để ai vào trong mắt, trước nay gây thù chuốc oán với nhân viên của cũng nhiều đặc biệt là Dương Ngọc Trâm.
Hàm Linh đâu có biết là từ sâu trong tâm khảm của mình Dương Ngọc Trâm ghét cay ghét đắng cô đến tận xương tủy chỉ chờ ngày thù cũ nợ mới báo luôn một lần mà thôi.
Liên Tuấn Vĩ đứng một bên nhìn bạn bè tự hội đông đủ thì lại hoài niệm về thời còn đi học, sau một lúc đắn đo anh khẽ hỏi Kiều Uyển Vũ: “Cậu có đau lòng không vậy hả Uyển Vũ?”.
Kiều Uyển Vũ nâng mí mắt lên nhìn Liêu Tuấn Vĩ bằng ánh mắt phức tạp cảm xúc rồi nở một nụ cười nhạt trên môi: “Mình cũng không biết nữa, có thể là thời gian đã xóa nhòa hết tất cả cảm xúc của năm đó rồi nên không thấy đau nữa, cũng có thể là đau đến tâm tê phế liệt rồi nên không còn cảm giác đau nữa”.
Liêu Tuấn Vĩ thoáng nhíu mày: “Cảm giác nhìn người mình yêu thương kết hôn với người khác ngay trước mắt chắc là không dễ chịu chút nào hết, cố lên nha Uyển Vũ mình và Cát Vi nhất định sẽ luôn ở bên cạnh