Đoạn Phong Lãng về ngôi biệt thự riêng của mình ở Phố Vịnh Hoa đây cũng là một tiểu khu dành cho nhà giàu chỉ xếp sau Hoàng Kim Vịnh Thần mà thôi.
Ngồi thẫn thờ trong phòng khách hồi lâu, Đoạn Phong Lãng lại lôi bức hình cũ mà cả lớp chụp chung ra xem, ngón tay sờ nhẹ lên gương mặt đang cười tươi như hoa nở của Kiều Uyển Vũ trong ảnh.
Ngày đó Kiều Uyển Vũ rất đơn thuần không phấn son vẫn mang nét đẹp thoát tục hơn hẳn bạn bè đồng trang lứa, cô là người có trái tim nhân hậu và quan tâm đến cảm xúc của bạn bè nên không ít lần làm tim anh đập lỗi nhịp vì xao xuyến.
Hình ảnh Kiều Uyển Vũ đứng dưới gốc cây Anh Đào đưa tay đón từng cánh hoa màu hồng nhạt nhẹ nhàng rơi xuống rồi khẽ cười ngây ngô là hình ảnh đẹp nhất mà hắn khắc sâu vào tận tâm trí cả đời này cũng không thể quên.
Đoạn Phong Lãng từng nghĩ Kiều Uyển Vũ thích hoa Anh Đào nên năm đó mới nói với cô: “Hoa Anh Đào rơi là khoảnh khắc đẹp nhất mà mình từng thấy trên đời…” để cô cảm thấy bọn họ có cùng sở thích. Nhưng câu nói đó còn nửa vế mà hắn không dám nói ra đó là “…nhưng hình ảnh cậu đứng dưới cơn mưa hoa Anh Đào mỉm cười còn đẹp hơn lúc hoa Anh Đào rơi gấp vạn lần”.
Đoạn Phong Lãng nhớ rất rõ từng biểu cảm vui vẻ, hồn nhiên và thân thiết của Kiều Uyển Vũ đối với hắn khi cả hai cùng chính tay trồng gốc hoa anh đào phía cuối sân trường. Hắn khi đó đã tự nói với lòng rằng nhất định trong tương lai sẽ cùng Kiều Uyển Vũ quay về thăm trường, cái cây hoa Anh Đào đó chính là hạt giống tình yêu đầu tiên mà họ ươm mầm ngày nó vươn tán cao lớn và nở hoa rực rỡ chính là lúc tình cảm mà hắn dành cho cô đươm hoa kết quả.
Hắn nhớ lại khoảng khắc Kiều Uyển Vũ khẽ nhếch môi mỉm cười đầy chua xót rồi nói: “Cây hoa anh đào đó…đã chết rồi” thì tim lại thấy nhói đau đến cùng cực tưởng như từng thớ thịt trên người hắn bị ai đó cầm dao lốc xuống từng miếng.
Minh chứng tình yêu giữa hắn và cô đã chết rồi vì sao cô có thể bình thản đến vậy?!
Là đau quá không thể chấp nhận hay vốn chưa từng quan tâm đến?!
Trong đôi mắt của Đoạn Phong Lãng tràn ngập nỗi bi ai và thống khổ năm đó hắn quả thật đem lòng yêu thích Kiều Uyển Vũ, hắn biết cô cũng có cảm tình với hắn chẳng qua là với ai cô cũng đối xử rất tốt nên hắn không dám bày tỏ.
Kiều Uyển Vũ năm đó như sống một cô công chúa ở Kiều gia bản thân lại là người rất ưu tú đa tài không chỉ học giỏi, vẽ đẹp, hát hay mà còn biết chơi nhiều loại đàn còn hắn cứ dở dở ương ương không có gì nổi