Kiều Uyển Vũ khẽ lắc đầu: “Bây giờ nói mấy chuyện này thì được gì chứ?”.
Đoạn Phong Lãng nắm lấy hai tay của Kiều Uyển Vũ bắt cô đối mặt với mình: “Uyển Vũ em tin anh đi mà…Là bởi vì em chưa bao giờ nói cho anh biết em đã gặp phải chuyện gì nên anh mới thông qua Hàm Linh để mong tìm chút tin tức về em mà thôi Uyển Vũ à anh không hề có tình cảm với cô ấy”.
“Nếu thật sự có để tâm thì không cần người khác phải nói đâu”.
Đoạn Phong Lãng đứng ngậm ngùi cứng họng không thể thốt lên lời nào nữa.
Kiều Uyển Vũ bình thản đáp: “Đoạn Phong Lãng năm 16 tuổi tôi từng nghĩ yêu ai đó thì phải mang người đó để ở bên cạnh mình nhưng bây giờ tôi mới biết yêu một người là không bắt người đó chịu khổ cùng mình nên mới không nói với anh tôi đã gặp phải những chuyện gì, tôi chỉ mong anh hiểu và cho tôi chút thời gian…vậy mà…”.
“Anh bảo không chờ nhưng anh vẫn đợi em ngần ấy năm đó thôi…hay là em vì Tề Lăng Hạo mà không ngoảnh đầu lại nhìn anh”.
Kiểu Uyển Vũ cúi đầu trầm mặc vài giây rồi đáp: “Nếu không có Tề Lăng Hạo đã không có Kiều Uyển Vũ của ngày hôm nay. Ba tôi mất là Tề Lăng Hạo thu xếp tòa bộ tang lễ và an táng, lúc tôi gặp tai nạn là Tề Lăng Hạo mỗi ngày đều ở bên cạnh chăm sóc, là Tề Lăng Hạo tìm bác sĩ thẩm mỹ giỏi nhất để trả lại tôi gương mặt như hiện tại, cái mạng của tôi cũng là Tề Lăng Hạo nhặt về. Nếu không phải Tề Lăng Hạo luôn ở bên cạnh an ủi, động viên và tốn bao công sức tìm người hiến giác mạc cho tôi có lẽ tôi đã chết đi cho rồi, lúc tôi cần anh nhất anh không bao giờ xuất hiện hết hình như tôi cũng quen rồi…do đó tôi không thể phản bội lại ân nhân của mình”.
Đoạn Phong Lãng luôn trách móc Kiều Uyển Vũ là kẻ vô tâm vô phế, anh nhớ lại ngày gặp cô ở tiệc họp lớp anh đã cố tình mời rượu cô hùa theo mọi người chỉ trích Kiều Uyển Vũ, anh cố tình vào cửa hàng thời trang của cô thử đồ cưới với Hàm Linh để cố tình xem vẻ mặt thật vọng của cô…
Nước mắt chảy xuống trên gương mặt phong trần của Đoạn Phong Lãng, thái độ của anh rất chân thành: “Em có biết ý nghĩa công ty Uyển Phong là gì không hả Kiều Uyển Vũ?”.
Kiều Uyển Vũ liền né tránh: “Tôi không biết mà có lẽ cũng không cần biết nữa”.
“Công ty Uyển Phong có ý nghĩa vô cùng to lớn đối với anh bởi vì chữ “Uyển” chính là Kiều Uyển Vũ trong tên của em còn “Phong” nghĩa là Đoạn Phong Lãnh trong tên của anh, anh vẫn chưa bao giờ quên lời hứa năm đó với em…anh thành lập công ty game là vì em đó Kiều Uyển Vũ… suốt ngần ấy năm anh vẫn luôn hướng về phía em, có lần nào em nghĩ sẽ ngoảnh đầu nhìn lại một lần hay chưa anh vẫn đứng yên ở đó chờ em quay